Đến khi Đường lão thái quân khuất sau ngã rẽ rồi Đường Kính Chi mới thở phào, xuýt chết, vừa rồi mà không khuyên được, e là Ngọc Nhi nếm không ít khổ cực, giờ tốt rồi, ngay cả chuyện Úc Hương rời phủ cũng xử lý xong.
Nghĩ tới đó Đường Kính Chi quay sang nhìn Ngọc Nhi, cười chân thành.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ đó, Ngọc Nhi ngạc nhiên, rốt cuộc nam nhân này là người như thế nào?
Cưới mình về nhưng không hề cưỡng ép mình động phòng, nói rõ y chẳng phải hạng háo sắc, khi tập võ vị đánh hơn mười roi vẫn cắn răng không kêu đau, cho thấy tính cách kiên cường của y, là một hán tử đỉnh thiên lập địa đích thực. Lại còn tuổi trúng cử nhân, tài hoa hơn đời, cổ kim có một không hai, còn chưa thành niên đã gánh trên vai sản nghiệp to lớn, đủ t hấy y thông minh phi phàm, lại có thủ đoạn.
Nếu cứ thế mà tính ra, nam nhân này xức đáng với hai chữ ưu tú.
Thấy Ngọc Nhi thừ người ra nhìn mình, Đường Kính Chi YY, chẳng lẽ nàng bị dáng vẻ anh tuấn của mình mê hoặc rồi, lòng háo sắc sinh ra, vừa giữ nụ cười mà y nghĩ là hết sức tiêu sái, vừa đưa tay ra, vén khăn che mặt của Ngọc Nhi, muốn xem dung mạo thần bí dấu sau tấm khăn che mặt này thế nào.
Khăn che mặt kéo sang một bên, Ngọc Nhi choàng tỉnh, nàng vốn có thể kịp thời lấy ống tay áo che mặt, nhưng không biết vì sao cánh tay dừng lại nửa nhịp.
Ngọc Nhi tỉnh lại thì Đường Kính Chi lại biến thành tượng gỗ, đứng chôn chân tại chỗ, vì Ngọc Nhi không chỉ có thân hình ma quỷ, mà dung mạo cũng kinh động lòng người.
Chỉ một thoáng liếc qua, Ngọc Nhi đã cướp lại khăn che mặt đeo lên, mang theo hai gò má kiều diễm như hoa đào chạy vù ra khỏi đại sảnh, nhìn theo bóng lưng giai nhân, Đường Kính Chi đưa bàn tay vừa nắm bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Nhi lên mũi ngửi, đột nhiên hô lớn:
- Ngày mai ta còn tới tập võ, nàng đừng khóa cửa đấy.
Bóng hình xinh đẹp đã rời xa kia hơi khựng lại, tiếp đó tốc độ nhanh hơn ba phần.
~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay trời còn tờ mờ sáng Đường Kính Chi đã dậy rời đi, chẳng bao lâu sau, Tri Đông và Tri Thu dựng Lâm Úc Hương đang ngủ say dậy, hai tiểu nha đầu hiếm được một lần không trách chủ tử mặc nguyên y phục để ngủ, hai cái miệng nhỏ cứ rít ra rít rít không ngừng, nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay bọn nó có thể ra phủ dạo phố.
Lười nhác giơ tay lên, ngáp một cái dài, Lâm Úc Hương bất mãn lườm hai tiểu nha đầu, có điều nàng cũng đầy mong đợi vào chuyến đi này, cho nên không nói gì cả.
Hai tiểu nha đầu chân tay lanh lợi, chẳng bao lâu đã trang điểm cho Lâm Úc Hương đẹp như tiên nữ vậy, Lâm Úc Hương soi gương lại nhíu mày, nàng muốn ra ngoài là vì muốn mua cửa hiệu nào đó, để trải đường sau này mở hiệu thuốc, ăn mặc quá quý phái chỉ e là không ổn lắm.
Vì thế bất chấp hai tiểu nha đầu nhao nhao phản đối, nàng nhất quyết thay một bộ váy dài màu tối, dù vẫn làm bằng chất liệu hảo hạng, nhưng nhìn ít bắt mắt hơn.
Trước kia nàng làm y sư, cũng hiểu đạo lý thô sơ thấy người có tiền là phải "chém đẹp", nàng cũng thế, cho nên suy nghĩ có tiền trong túi, nàng kệ cho hai tiểu nha đầu đưa ý kiến phản đối.
Đường gia nhị nãi nãi rời phủ là chuyện lớn, cho dù Lâm Úc Hương muốn thật kín đáo, nhưng vẫn làm nửa hậu viện nháo nhào chó chạy gà bay, đợi rời cửa phủ, vén rèm xe lên, nhìn một hàng nha hoàn gia đinh theo sau, Lâm Úc Hương nhức hết cả đầu, chừng này người theo đằng sau mình còn làm ăn gì được nữa.
Là nha hoàn thiếp thân, cho nên Tri Đông và Tri Thu cũng ngồi trong xe ngựa, hai tiểu nha đầu chen nhau cái cửa sổ sỏ lại, nhìn người đi đường cùng cửa hàng cửa hiệu chỉ chỉ chỏ chỏ, chẳng biết đang nói gì, cuối cùng vẫn là Tri Đông tinh tế chú ý tới sự khác thường của chủ tử.
- Nhị nãi nãi sao thế, có phải người khó chịu không?
Vừa nói Tri Đông vừa đưa tay thử nhiệt độ trên trán Lâm Úc Hương:
Lâm Úc Hương uể oải nhắm mắt lại, chán nản nói:
- Không phải, chỉ là ta thấy chẳng qua rời phủ thôi mà, có cần cả đống người theo sau thế không, mất cả hứng.
Tri Thu một mình ngằm phố xá cũng thấy chán, nên sán tới góp chuyện:
- Nhị nãi nãi, đông người chẳng phải hay sao, nô tỳ thấy càng đông càng thích, đông mới có khí thế.
- Thế cái đầu ngươi.
Lâm Úc Hương bực tức gõ trán Tri Thu:
- Nhiều người theo như thế, chuyện ta muốn làm khó mà thực hiện.
Tới nước này nàng định đem tính toán mua cửa hiệu của mình nói ra, nếu không chỉ dựa vào bản thân nàng khó mà nghĩ ra cách hay, rời Đường phủ không phải dễ, không thể lãng phí cơ hội một cách vô ích.
- Hả? Nhị nãi nãi còn có chuyện muốn làm à?
Tri Thu mồm mép nhanh nhảu, tò mò hỏi tiếp luôn.
Lâm Úc Hương gật đầu, đem suy nghĩ nói ra, đương nhiên nàng chỉ nói một nửa, nói mình muốn mua cửa hiệu mở cửa hàng thuốc kiếm chút tiền, không hề nói ý định rời khỏi Đường phủ.
Nghe chủ tử nói xong, hai tiểu nha hoàn nghi hoặc nhìn nhau, Tri Thu thắc mắc:
- Nhị nãi nãi, người muốn mở hiệu thì cứ mở, làm sao phải để ý bao nhiêu người đi theo? Chẳng lẽ bọn họ dám kéo chân người sao?
- Không phải ý tứ đó, ta lo bọn họ biết rồi sẽ nói cho lão thái quân biết.
Lâm Úc Hương kiên nhân giải thích:
Nhưng Tri Đông càng chẳng hiểu:
- Lão thái quân biết thì làm sao ạ?
- Sao là sao, nếu chuyện này mà lão thái quân biết còn chẳng lột da ta à?
Lâm Úc Hương mày dựng ngược lên, sao chỉ một đêm không gặp hai con nha đầu thường ngày lanh lợi là vậy đã trở lên ngốc nghếch rồi.
- Vì sao lại lột da người ạ?
Cả hai tiểu nha đầu cùng hỏi:
Lâm Úc Hương ngớ ra, cuối cùng nhận ra chút gì đó không ổn, chẳng lẽ ... Mình có quyền được mở cửa hiệu làm ăn sao? Không thể nào, ở trong Đường phủ tới ra ngoài một chuyến cũng khó khăn như thế, làm sao có thể cho mình làm ăn gì chứ?
Tri Đông thông minh, dường như nhìn thấu tâm tư chủ tử, giải thích:
- Nhị nãi nãi, trong hào môn đại viện, các cô nương tiểu thư, và nãi nãi gả vào trong phủ đều có thể làm ăn, chỉ có điều chuyện làm ăn là của bọn họ, nhưng do quản sự trong phủ giúp quản lý, nếu không những nữ chủ tử xuất giá, bản thân có rất nhiều sản nghiệp hồi môn, chẳng phải bị đóng hay sao?
Tri Đông nói thế Lâm Úc Hương mới hiểu ra, có điều những chuyện này hình như không phù hợp với yêu cầu của nàng.
Nàng muốn cửa hiệu độc lập của riêng mình, thuộc về bản thân nàng, không để Đường phủ nhúng tay vào, nghĩ một lúc, Lâm Úc Hương nói ra suy nghĩ đó.
Tri Thu lắc đầu, tỏ ra không hiểu:
- Nhị nãi nãi, cần gì phải làm thế, người là nữ chủ nhân của Đường phủ, muốn các quản sự giúp quản lý các cửa hiệu có gì không được.
Tri Đông cũng không hiểu, có điều thấy chủ tử có vẻ đã hạ quyết tâm, liền nói:
- Nếu như Nhị nãi nãi không muốn người khác biết biết cũng không phải là không được, có điều chuyện ấy chỉ có thể xử lý được một nửa vào hôm nay, còn lại để ngày mai do nô tỳ làm.
Nói xong liền giải thích chi tiết.
Lâm Úc Hương nghe xong gật đầu liên tục, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười đầu tiên từ lúc rời phủ.
Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, chủ tớ Lâm Úc Hương tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này, sau khi tới đường chính phồn hoa, liền dừng xe lại trong một đại viện thuộc sản nghiệp của Đường gia, rồi đi bộ dạo chơi.
Tri Đông Tri Thu từ sau khi ký khế ước bán thân trở thành nô tỳ, chưa bao giờ được tự do như thế này, lần trước đi lên núi dâng hương đáp tạ thật đấy, nhưng chỗ đó ngoài phong cảnh lạ mắt ra thì chẳng có gì hấp dẫn, chuyến này ra phố, hai tiểu nha đầu như chim xổ lồng như cá xuống nước, kéo chủ tử lang thang hết hàng nó tới quán kia, chẳng bao lâu trong tay đã tay sách nách mang một đống đồ lặt vặt.
Đám bán hàng mắt sắc bén thấy ba chủ tớ Lâm Úc Hương ngay quý phụ nhà nào đó buồn chán dẫn nha hoàn đi chơi, vốn địch chặt chém một phen, ai ngờ Tri Thu đáo để mặc cả quyết liệt từng đồng, đến nỗi có chủ hàng bán vội hàng cho tiểu nha đầu đanh đá này cho thoát nợ.
Tiền do Lâm Úc Hương cho hai tiểu nha đầu.
Nhìn dáng vẻ vui sướng tới mức điên điên khủng khùng của hai tiểu nha đầu, Lâm Úc Hương hâm mộ hết sức, trước kia nàng cũng có thể làm một nha đầu điên tự do tự tại như thế, nhưng hiện giờ nàng không còn cơ hội đó nữa rồi.