Cực Phẩm Thiên Kiêu

chương 142: người thần bí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Hiểu Đồng lấy tẩy tủy đan ra, nói: “Mỗi người một viên, viên thuốc này tên là tẩy tủy đan, chỉ cần ăn nó vào, sau đó tinh khí thần của các ngươi đều sẽ có cải thiện rất lớn, đối với việc luyện võ của các ngươi cũng có giúp đỡ rất lớn.”

Mặc dù lời này Dương Hiểu Đồng nói xong rất qua loa, phảng phất đây là một chuyện không đáng giá nhắc tới, là việc nhỏ, thế nhưng rơi vào trong tai mọi người cũng không phải là đơn giản như vậy.

Mọi người cả kinh, ở đây mỗi người đều biết Dương Hiểu Đồng là chủ của Ám Kim Mai Côi, Ám Kim Mai Côi bán ra đan dược bọn họ cũng đều biết, chỉ là các loại có thêm công hiệu mỹ dung, thế nhưng công hiệu đan dược loại tẩy tủy đan này, này ở Ám Kim Mai Côi cũng không có xuất hiện qua.

Đảo qua vẻ mặt của mọi người, liền hiểu ý nghĩ của bọn họ: “Đan dược này ở Ám Kim Mai Côi cũng không có bán ra, hiện tại đưa cho mọi người coi như đây là một phần quà gặp mặt.” Dương Hiểu Đồng cười nói, đan dược này cho đi tựa hồ một chút cũng không để ý.

Người ở chỗ này đều không phải đồ ngốc, đan dược như vậy cần bao nhiêu tiền bọn họ đều hiểu, không ngờ tân đại đương gia này đã vậy còn quá xa hoa a, xuất ra phần lễ rộng rãi như vậy, mắt nháy cũng không nháy chút nào.

Sau khi tất cả mọi người lấy được đan dược, Dương Hiểu Đồng tiện đà nói: “Thừa dịp mọi người đều ở chỗ này, ta có vài điều muốn nói.”

Mọi người nhao nhao yên tĩnh lại, nhìn người trẻ tuổi mỹ mạo này, nữ nhân thủ đoạn thiết huyết chuẩn bị nói cái gì đó. Tuy nói bọn họ đã tiếp thu đại đương gia này, thế nhưng thoáng cái vì một cô gái làm việc, bọn họ một đám đại nam nhân vẫn còn có chút không thoải mái.

“Mọi người đã kêu ta một tiếng đại đương gia, như vậy bất luận thế nào, theo bên ngoài đều thừa nhận ta vị đại đương gia này, ta rất cao hứng các ngươi nguyện ý cùng ta cùng nhau làm lớn mạnh Hải Diễm bang.”

“Có lẽ các ngươi cho là ta một cô gái trẻ tuổi như vậy, căn bản không đáng để các ngươi theo, hoặc là không có năng lực kia. Thế nhưng Dương Hiểu Đồng ta sẽ trong thời gian tiếp theo chứng minh tất cả điều này đều là sai lầm.”

Dần dần, Dương Hiểu Đồng nói chuyện khí thế cũng tăng lên: “Trước không từ mà biệt, thực lực của ta so với Ngô Chí Thiên lợi hại hơn, tin rằng điểm này các ngươi đều biết. Làm huynh đệ của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho huynh đệ của ta thua thiệt, huynh đệ có việc chính là ta có việc, ai động người của ta, ta nhất định sẽ làm cho hắn trả giá đại giới thảm thống!”

“Ám Kim Mai Côi là công ty của ta, mà định kỳ bán ra đan dược tuyệt đối không phải là vài loại đan hiện tại xuất hiện trên bộ mặt thành phố này, liền giống như tẩy tủy đan, ta có thể lấy ra một loại, cũng có thể lấy ra nhiều hơn như vậy. Theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi! Ta sẽ khiến các ngươi cảm thấy tự hào vì các ngươi là huynh đệ Hải Diễm bang!”

“Người khác có, các ngươi đều sẽ có, người khác không có, các ngươi cũng có. Có tiền, mọi người cùng nhau phát tài, có việc, mọi người cùng nhau khiêng. Chỉ cần mọi người nỗ lực giúp ta làm việc, đến lúc đó muốn cái gì có cái đó, muốn nữ nhân có nữ nhân, muốn tiền tài có tiền tài.”

“Các ngươi không phải thủ hạ của ta, các ngươi là huynh đệ của ta! Có thể thẳng thắng đối đãi như huynh đệ!”

Theo những lời bày tỏ này của Dương Hiểu Đồng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Dương Hiểu Đồng cũng dần dần thay đổi, một ít bất mãn lúc trước chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại cuồng nhiệt.

Bọn họ nghĩ muốn là cái gì? Không thể nghi ngờ chính là tiền, nữ nhân và huynh đệ. Mà Dương Hiểu Đồng một phen nói ra, này tất cả các mặt đều nói tới, nói vậy có bao nhiêu kích tình, bao nhiêu chân thành a.

Mặc dù Ngô Chí Thiên trước đây đối với bọn họ cũng không tồi, thế nhưng thời gian Ngô Chí Thiên quản lý, bọn họ chỉ là thủ hạ của hắn, cũng tuyệt đối không phải huynh đệ của hắn, mà Dương Hiểu Đồng lại nói muốn xem bọn họ như huynh đệ, nhìn về điểm này, cô liền so với Ngô Chí Thiên mạnh hơn.

Đi theo bên người Ngô Chí Thiên lâu như vậy, kiếm tiền quyền to đều là Ngô Chí Thiên lấy, bọn họ lấy được chỉ là một số lẻ, mà Dương Hiểu Đồng vừa mới gặp mặt đã đưa mỗi người một phần đại lễ như vậy, cũng đủ để chứng minh cô so với Ngô Chí Thiên rộng rãi hơn.

“Đại đương gia, đại đương gia!” Trần Vĩ ở một bên hô lên, chợt mỗi người đều theo Trần Vĩ cùng nhau hô lên.

“Đại đương gia, đại đương gia.”

“Đại đương gia, đại đương gia.”

Dương Hiểu Đồng nhìn hiện trường dâng lên bầu không khí, khóe mắt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười người ngoài không dễ phát hiện.

Trần Vĩ nhìn Dương Hiểu Đồng, nội tâm đối với Dương Hiểu Đồng bội phục lại lần nữa tăng lên một tầng, lời nói này của cô là nói kích động lòng người, cũng khó trách mọi người kích động như vậy. Loại người này cũng rất khủng bố, kiểu hiệu lực lấy nhân tâm này người bình thường căn bản làm không được.

Ngô Chí Thiên làm không được, hắn cũng làm không được, mà cô lại có thể làm được. Cứ theo đà này, tin tưởng không cần bao lâu, huynh đệ bang phái này liền sẽ chân chính trở thành người của cô.

Dương Hiểu Đồng làm một thủ thế yên tĩnh, khí thế một lần, nói: “Ta làm người luôn luôn thưởng phạt phân minh, ai thật tình ai không thật tình, ta có thể nhìn ra được, chỉ cần các ngươi trung tâm làm việc cho ta, tuyệt đối sẽ đạt được thù lao tương ứng. Thế nhưng nếu như ai có hai lòng, ta cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.“

Ánh mắt âm lãnh đảo qua mọi người, mọi người không khỏi rùng mình một cái, tựa hồ bị rắn độc kịch độc nhìn chằm chằm, làm cho bạn thân không có biện pháp nhúc nhích.

Dương Hiểu Đồng nói tiếp: “Ta ghét nhất chính là phản bội, mà người phản bội ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, cũng hi vọng mọi người có thể biết điểm này.”

“Tuyệt đối không phản bội!” Trần Vĩ lại lần nữa lên tiếng hô, đã quyết định phải trợ giúp Dương Hiểu Đồng, như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ làm được.

“Tuyệt đối không phản bội!”

“Tuyệt đối không phản bội!”

Dương Hiểu Đồng hướng phía Trần Vĩ gật gật đầu, cô biết đây là Trần Vĩ đang giúp cô. Trần Vĩ cũng mỉm cười.

Bầu không khí càng lúc càng cuồng nhiệt, mọi người đột nhiên cảm giác mình phấn đấu càng thêm có hi vọng, có lẽ không lâu tương lai thân phận địa vị của bọn họ sẽ có đề thăng, mặc dù không biết là vì sao, thế nhưng nghe lời Dương Hiểu Đồng, cảm thụ được cô tự tin không gì sánh kịp kia, bọn họ liền bắt đầu tin cô.

Một giờ sau Dương Hiểu Đồng mới từ tổng bộ bang Hải Diễm rời đi, chiếc Spyker c hôm qua đã bị hỏng, là huynh đệ bang Hải Diễm tiễn cô trở về.

Sau khi trở về, Dương Hiểu Đồng liền để cho Tuệ Mẫn đi giúp cô một lần nữa mua hai chiếc xe, không có xe khó mà làm việc được. Hai chiếc xe một chiếc đặt ở trong ga ra biệt thự Hoa Hải, một chiếc hiện tại đi.

Nhưng mà Dương Hiểu Đồng còn chưa ngồi nóng mông, trước đại sảnh lại gọi điện thoại nói cho cô biết có người đến tìm cô.

“Tìm ta là ai?” Dương Hiểu Đồng hỏi, hiện tại có người nào tới tìm chính mình?

“Không biết, là một vị tiên sinh thân mặc tây trang màu đen, hắn nói không nghe lời của hắn, ngài sẽ hối hận.” Nhân viên lễ tân trước đại sảnh nói chuyện trong giọng nói mang theo tia run rẩy.

Cô cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mặc dù vị tiên sinh trước mặt này thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, thế nhưng cô lại không tự chủ được từ trong lòng dâng lên một loại cảm giác kính nể.

Dương Hiểu Đồng nhíu mày, thật sự là không nghĩ ra được rốt cuộc là ai, chợt nói: “Để hắn lên đây đi.” Quản hắn là ai, thấy chẳng phải sẽ biết.

Diệc Vĩnh Huyền chậm rãi đi lên lầu, nếu tinh tế nhìn, có thể phát hiện bước đi của hắn không có chút âm thanh nào, hơn nữa cho dù là cùng người khác cùng nhau chen vào thang máy, người khác cũng sẽ không tự chủ cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định, cái này tạo thành một cục diện rất kỳ quái.

Bốn phía thang máy chen chúc muốn chết, mà xung quanh Diệc Vĩnh Huyền lại tạo thành một vùng khu vực nhỏ chân không, không ai tới gần. Mọi người mình cũng rất kỳ quái, đây là vì sao, mà Diệc Vĩnh Huyền đối với tình hình này dường như cũng sớm đã thói quen, thản nhiên đứng ở nơi đó, dường như tất cả đều không đáng giá nhắc tới.

Rất nhanh, Diệc Vĩnh Huyền đi tới cửa phòng Dương Hiểu Đồng, chuyến đi hôm nay làm nội tâm của hắn cũng có chút kích động, dù sao có một số việc khả năng rất nhanh liền công bố.

“Cốc! Cốc! Cốc!” tiếng đập cửa vang lên.

“Mời vào.” Dương Hiểu Đồng tầm mắt chuyển về phía cửa, một vị tiên sinh, rốt cuộc là dạng tiên sinh gì?

Diệc Vĩnh Huyền sau khi đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ngồi ở trên sô pha – tổng tài Dương Hiểu Đồng, lập tức biểu tình liền cứng lại: Giống, quá giống!

Quả thực chính là Lam Toàn thứ hai! Chỉ là khí chất này so với Lam Toàn cao hơn một cấp bậc.

Khi Diệc Vĩnh Huyền sững sờ, đồng thời Dương Hiểu Đồng cũng rất nhanh quan sát hắn.

Chiều cao ước chừng m, thân thể thẳng tắp, phảng phất như một cây đại thụ, lông mày đen rậm bên dưới là một đôi mắt kiên nghị mà lại có thần. Hai mắt không giận tự uy, mặt hình chữ điền khiến cho hắn thoạt nhìn càng khí chất dương cương. Cứ như vậy tĩnh tĩnh đứng bất động, chính là có thể cảm nhận được khí chất kia của hắn không giống người thường, mặc dù sắc mặt nhu hòa, nhưng lại làm cho người ta không khỏi tâm sinh kính sợ. Thảo nào thời điểm lúc nãy nhân viên lễ tân ở đại sảnh gọi điện thoại giọng nói run rẩy như vậy.

Vừa nhìn một cái, trong lòng Dương Hiểu Đồng liền lập tức căng thẳng lên, bởi vì từ trên người đàn ông này cô cảm nhận được khí tức cùng mình tương đồng, nói cách khác nam tử này cũng là một người tu chân.

Hơn nữa cô có thể cảm giác được thực lực nam nhân này cao hơn mình, cao thủ, tuyệt đối cao thủ.

Diệc Vĩnh Huyền rất nhanh hồi thần, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Hiểu Đồng, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt thoáng hiện yêu thương: “Dương tiểu thư phải không? Không cần khẩn trương, lần này ta tới cũng không có ác ý, chỉ là có chút chuyện muốn đến nói với cô, để hiểu rõ một chút mà thôi.”

“Ngồi xuống rồi nói.” Mặc dù trong lòng Dương Hiểu Đồng vẫn phòng bị, nhưng cũng không thể thất lễ với người ta.

Hai người trên sô pha ngồi mặt đối mặt, Dương Hiểu Đồng cũng không bởi vì khí thế thực lực của đối phương hơn mình mà trở nên sợ hãi rụt rè, tương phản như trước mặt vô cùng bình tĩnh, hành vi cử chỉ rất văn nhã hào phóng, chỉ là động tác kia liền để cho người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Không biết quý danh của tiên sinh?”

Thư ký rót hai chén hồng trà đặt ở trước mặt hai người.

Diệc Vĩnh Huyền nhìn Dương Hiểu Đồng, bộ dáng cư xử thản nhiên, trong lòng cũng âm thầm gật đầu, bộ dáng hắn chính hắn rõ ràng nhất, ngay cả mấy đứa nhỏ trong nhà chính mình từ nhỏ nhìn chúng lớn lên đối mình cũng không cách nào bình tĩnh đối mặt như thế, mà cô lại có thể.

Không ngờ cô lại có thể trưởng thành đến trình độ như vậy, thật làm cho hắn kinh ngạc.

“Miễn họ tên cũng được.”

“Vậy tiên sinh, không biết ngài tìm ta có chuyện gì? Trong ấn tượng của ta dường như chúng ta cũng không có quen biết?” Một cao thủ như vậy, như nếu đối phương là địch nhân của cô, như vậy tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

“Ha ha, Dương tiểu thư không cần khẩn trương, ta chỉ muốn cùng cô nói chuyện phiếm mà thôi.” Diệc Vĩnh Huyền cười nói.

Diệc Vĩnh Huyền cầm ly trà thưởng thức một ngụm, nói: “Không ngờ hồng trà này ở đây tiểu thư cũng có, Dương tiểu thư thật không phải người bình thường.”

“Tiên sinh đối với trà cũng có nghiên cứu? Khách quý đương nhiên là cần trà ngon mà đối đãi.” Dương Hiểu Đồng đối với mình cho tới bây giờ cũng không keo kiệt.

“Hơi có nghiên cứu mà thôi, trà này thế nhưng là hai gốc hồng trà ở Yên Kinh còn sót lại, mỗi một năm số lượng đều rất ít, hồng trà này cho dù có tiền cũng không mua được.” Diệc Vĩnh Huyền nói.

Hồng trà này đích thực là có tiền cũng mua không được, phải ở quân đội có địa vị nhất định mới có, mà hồng trà này cũng là cô sau khi mở Ám Kim Mai Côi được một vị khách nhân tặng.

Rất rõ ràng, vị tiên sinh này vừa uống cũng biết là hồng trà, nói cách khác hắn có uống qua hồng trà này, như vậy bất luận hắn ở quân đội có hay không có thế lực, ít nhất chứng minh địa vị của hắn tuyệt đối không thấp.

“Chỉ là vận khí tốt, một người bạn tặng.” Đối phương đã thích quanh co, cô cũng phụng bồi là được rồi.

“Dương tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi? Ta chỉ hiếu kỳ, lấy số tuổi như cô, vậy mà có thể làm được tới như vậy, xác thực rất làm cho người ta bội phục.” Những lời này Diệc Vĩnh Huyền là phát ra từ nội tâm, một phần thành tích như vậy, loại đan dược kỳ lạ này, hắn lần đầu tiên trong đời thấy.

Dương Hiểu Đồng nghi hoặc liếc mắt nhìn Diệc Vĩnh Huyền, chợt trả lời: “Ta năm nay hai mươi. Tuổi tác các loại cũng không quan trọng, không phải sao, có chí thì không cần lớn tuổi a.”

“Anh hùng xuất thiếu niên a!” Thật là hai mươi tuổi, xem ra rất có thể chính là…

“Không biết cha mẹ ưu tú thế nào mới có thể bồi dưỡng được đứa nhỏ ưu tú như tiểu thư đây, cha mẹ tiểu thư đối với tiểu thư rất tốt a.”

Nghe hắn nói, Dương Hiểu Đồng càng nghi ngờ, cô cảm thấy vị tiên sinh này hỏi vấn đề rất kỳ quái, lúc trước cô cho rằng hắn là người tu chân có chuyện tìm đến mình, là địch hay là bạn phân không rõ, mà bây giờ cô lại càng thêm không phân biệt được, bởi vì hắn hỏi vấn đề cùng phương diện này không hề quan hệ.

“Du Du, giúp tớ tra lai lịch của người này.” Dương Hiểu Đồng qua tâm linh câu thông nói với Du Du

“Được.”

“Cha mẹ ta đối ta rất tốt, có thể có cha mẹ như vậy ta cảm thấy rất hạnh phúc.” Dương Hiểu Đồng nói.

“Nha…” Diệc Vĩnh Huyền như có điều suy nghĩ trả lời, chẳng lẽ cô còn không biết cô không phải ruột của họ? Căn cứ tư liệu chính mình điều tra được, Dương Hiểu Đồng đích xác không phải do vợ chồng Dương thị sinh ra.

Chuyện này cần trở về hảo hảo nghiên cứu một chút mới được, rốt cuộc nên làm như thế nào cũng là một vấn đề. Mặc dù nhìn rất giống, thế nhưng trên thế giới người trông giống người nhiều như vậy, cũng không thể không tra rõ trước liền nói cho Lam Toàn, như vậy nếu như không phải, cô ấy khẳng định không tiếp nhận nổi.

Hàn huyên một lúc, sau đó Diệc Vĩnh Huyền rời đi. Nội tâm đối với thân phận của Dương Hiểu Đồng lại càng thêm bức thiết muốn hiểu rõ, cô bé này đích xác rất ưu tú, ở nơi này chỉ trong thời gian thật ngắn mà hắn cũng không khỏi thích cô.

Dương Hiểu Đồng ngây người ở trong phòng làm việc, trong đầu hồi tưởng lại chuyện trước đã xảy ra, quá kỳ quái. Hắn hỏi vấn đề đều thật kỳ quái, hình như là điều tra thân thế của mình, này là chuyện gì xảy ra?

“Du Du, cậu có tra được tài liệu của hắn hay không?” Dương Hiểu Đồng hỏi.

Du Du nhíu mày nói: “Không có.”

“Không có? Tra không được tài liệu của hắn? Không thể nào!” Du Du tin tức rất cường đại, vậy mà lại không tra được?

Du Du một nhún vai, có chút bất đắc dĩ lại hiểu rõ nói: “Người này thân phận tuyệt đối không tầm thường, bởi vì mặc dù ta tìm kiếm tới chỗ hắn, nhưng lại là cơ mật cấp đặc biệt, tạm thời phá giải không được.”

“Cơ mật cấp đặc biệt?” Dương Hiểu Đồng kinh ngạc, tại Trung Quốc này, cơ mật cấp đặc biệt thật sự rất ít, mà hồ sơ một người có thể trở thành cơ mật cấp đặc biệt, cái này càng nói rõ một vài vấn đề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio