Làm sao lại vậy, như thế nào mà không vỡ, làm sao mà sai được chứ.
Tay “Ám” run lên vi tức giận. Hắn nhìn chằm chằm vào khối bản chuyên bị phá nát.
Hai chiếc chìa khóa đều là giả!!!
Lo lắng bao lâu cũng trả thành vô ích. Điều này khiến “Ám” có chút điên cuồng.
Vất vả lắm mới lấy được bản chuyên. Nhưng khi nhìn thấy ma thú Đại thống lĩnh cũng lấy ra bản chuyên tương tự… ….
Thấy bản chuyên của ma thú Đại thống lĩnh bị hóa thành từng mảnh nhỏ. Hắn rất vui, nhưng chẳng được lâu, bản chuyên của hắn cũng vỡ theo… …
Mất rồi lại được, được rồi lại mất. Cho dù là lão thành tinh như hắn cũng không kìm nổi tức giận
- Oa ha ha ha!!!!
Nhìn thấy bản chuyên của ma vương “Ám” cũng bị phá vỡ, ma thú Đại thống lĩnh cũng không nhịn nổi cười lớn:
- Ha ha, ma vương đại nhân thân ái của ta, ta còn tưởng ngài tài giỏi thế nào. Ngài cũng chẳng hơn được ta đâu! Bản chuyên là đồ giả cũng không biết.
- Hừ!
Ám lạnh lùng nhìn ma thú Đại thống lĩnh rồi hừ lạnh một tiếng.
Sưu!!
Hắn phóng tới cạnh Cửu U.
- Ám, sao bản chuyên là đồ giả, rõ ràng thứ đó là tôi lấy từ trong đám ma thú mà.
Đôi mắt Cửu U mở thật to ra:
- Trừ phi chìa khóa của đám ma thú kia vốn là đồ giả, nếu không sẽ không thể xảy ra điều này.
- Ha ha!!! Hóa ra người đánh cắp chìa khóa của chúng ta chính là các hạ!!
Ma thú Đại thông lĩnh nhìn Cửu U một cách khó hiểu rồi nói:
- Nhưng, ta muốn nói cho ngươi biết, chìa khóa đó không thể là giả. Tin hay không tùy ngươi.
Nghe ma thú Đại thống nói, Ám liền cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên. Dường như hắn đã nghĩ tới điều gì đó.
- Xem ra, hai nhà chúng ta tương tranh, lại khiến người khác hưởng lợi.
Ám cười khổ nói:
- Đường lang bộ thiến, hoàng tước tại hậu. Tất cả đều tiện nghi cho tên hoàng tước kia.
Ám không biết đã sống bao nhiêu năm rồi. Sau khi hạ hỏa, hắn đã nghĩ ra được một người có khả năng nắm giữ chìa khóa lớn nhất.
Đó là tân nhiệm Lôi Thần Cao Lôi Hoa.
Đó là một nam nhân với mái tóc bạc.
Ngày đó, khi Cửu U vừa cướp được chìa khóa, thì liền hôn mê. Nhưng nàng không thể đuổi được tên vừa đánh lén nàng, đó không phải là ma thú mà chính là Cao Lôi Hoa.
- Xem bộ dáng của ma vương đại nhân thì dường như ngài đã biết được chìa khóa nằm trong tay ai?
Ma thú Đại thống lĩnh dững một chút rồi nói :
- Vậy đi, ma vương đại nhân. Ngươi hẳn đã biết thời gian của chúng ta không còn nhiều. Tháp Babel chỉ mở trong bảy ngày. Trong bảy ngày này, chúng ta phải tìm lại chìa khóa. Thân là chủ nhân của chìa khóa. Tôi nghĩ ma vương đại nhân cũng nên nói người cầm chìa khóa cho tôi, đúng không.
- Ài!!
Ám thở dài:
- Nói, cho ngươi, có lẽ ngươi cũng không biết. Dù sao hắn cũng chỉ mới xuất hiện ở nơi này một năm thôi.
- Ma vương đại nhân nếu ngài không ngại thì cứ nói ra. Khi nói ra chẳng phải ta sẽ biết được tên đó sao?
Ma thú Đại thông lĩnh mỉm cười nhìn ma vương.
- Sau khi ta suy nghĩ, ta nghĩ người cầm chìa khóa chính là Cao Lôi Hoa! Lúc đó cũng chỉ có hắn mới có cơ hội đổi được chìa khóa.
Ám cười khổ, rồi nói tiếp:
- Chỉ dùng hai khối bản chuyên đã có thể lừa tất cả mọi người.
- Cao Lôi Hoa?!!
Nghe được cái tên này, ma thú Đại thống lĩnh không khỏi lộ ra vẻ thất thố, nhưng rất nhanh chóng hắn lấy lại được sự bình tĩnh của mình.
- Sao vậy? Chẳng lẽ, Đại thống lĩnh cũng biết hắn?
Ám là một tên thành tinh, tuy ma thú Đại thống lĩnh chỉ thất thố trong nháy mắt nhưng Ám vẫn nhìn thấy được.
- Đã gặp mặt một lần.
Ma thú Đại thống lĩnh cười để khỏa lấp đi sự thất thố của mình. Hắn thật không nghĩ tới cuối cùng chía khóa lại nằm trong tay của Cao Lôi Hoa.
Hắn vốn chỉ biết rằng, Cao Lôi Hoa là một người không nên động vào. Nên chuyện tháp Babel lần này hắn cũng không muốn kéo Cao Lôi Hoa vào.
Vì nguyên nhân đó, hắn mới phải nghĩ không biết bao nhiêu cách để các ma thú không gặp Cao Lôi Hoa, nhưng kết quả ra sao? Một đám ma thú chết tiệt chỉ gặp nam nhân cực đoan đó có một lần. Mà không thể ngờ nổi, bọn chúng đều bị Cao Lôi Hoa giết sạch.
Điều làm ma thú Đại thống lĩnh không ngờ là ngay cả chìa khóa của tháp Babel cũng nằm trong tay Cao Lôi Hoa.
Chẳng lẽ, Cao Lôi Hoa cuối cùng cũng tham dự vào sự kiện tháp Babel này?
Đại thống lĩnh âm thầm nghĩ.
- Vậy, ma vương đại nhân, ngài có nghĩ hắn sẽ đi đến tháp Babel?
Ma thú Đại thống lĩnh hỏi Ám. Nếu Cao Lôi Hoa dính vào chuyện này thì thật khó nói.
Hắn không nghĩ tại tháp Babel này lại có thể gặp được Cao Lôi Hoa.
- Tôi cũng không biết, tôi nghĩ hắn cũng có thể tới đây.
Ám nặng nề nói.
Hắn vẫn còn nhớ lần gặp Cao Lôi Hoa trước. Hiện tại chìa khóa đã nằm trong tay Cao Lôi Hoa. Vậy nên chắc hẳn Cao Lôi Hoa sẽ đến.
Nghĩ vậy, Ám cười khổi một tiếng. Nếu chìa khóa nằm trong tay người khác, cùng lắm là đi đoạt lại. Nhưng chìa khóa lại nằm trong tay Cao Lôi Hoa, Ám cũng chỉ có thể lắc đầu cảm thán. Hắn không nắm chắc được mình có thể lấy được chìa khóa từ trong tay của Cao Lôi Hoa không.
Thực lực của Cao Lôi Hoa cùng Ám thật bất phân.
Cứ như vậy, Ám cùng ma thú Đại thống lĩnh đều lâm vào trầm tư, bởi vì không có chìa khóa mà hai người rơi vào bên trong khốn cảnh. Hiện giờ hai người đều nằm trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Làm gì mới tốt?
Hai người đều nghĩ tới việc này. Tháp Babel chỉ mở cửa trong bảy ngày ! Bỏ lỡ ngày đó, không biết phải mấy ngàn năm sau mới có khả năng nhập chủ tháp Babel.
- Không, thể như vậy được.
Lâu sau, ma thú Đại thống lĩnh kiên định nói:
- Cơ hội vào tháp Babel chỉ có một lần, ta không muốn buông tha cơ hội này!! Bỏ đi thì không biết mấy ngàn năm sau mới vào được.
Ma thú Đại thống lĩnh cắn chặt răng, cho dù phải đối lập với Cao Lôi Hoa, hắn cũng phải đoạt lại khối bản chuyên đó.
Nghĩ vậy, ma thú Đại thống lĩnh giơ tay lên vẫy vẫy.
Rất nhanh, một ma thú phong hệ lao đến trước mặt hắn.
- Đem mệnh lệnh của ta truyền ra ngoài.
Ma thú Đại thống lĩnh nói với tên ma thú phong hệ:
- Mọi người không kể cách nào đem chìa khóa về cho ta. Chìa khóa đó ở chỗ của Cao Lôi Hoa.
Tiểu ma thú gật đầu rồi nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Tốc độ của tiểu ma thú đó quả thực rất nhanh, trong nháy mắt đã ra khỏi tháp Babel. Xem ra tiểu ma thú đó là người truyền lệnh của Đại thống lĩnh tới mọi ma thú trên thế giới. Hắn muốn đoạt lại chiếc chìa khóa đó… …
Nhìn động tác của đám ma thú, chiết phiến trong tay của Cửu U càng quạt nhanh hơn.
Lại là Cao Lôi Hoa! Lại là nam nhân đầu bạc đó!!
Chính hắn đã phá hoại cả cuộc đời nàng.
- Chúng ta có hành động không vậy? Ám!!
Cửu U nhìn chủ thượng của mình – ma vương Ám.
- Từ từ xem đã, Cửu U.
Ám nhẹ giọng nói. Tình hình thân thể của Cửu U, Ám tự nhiên biết rõ, hắn càng biết rõ tâm tư của nàng.
Những tính toán của Cửu U làm sao qua mặt được Ám…
Quan hệ của Cao Lôi Hoa và Cửu U rất phức tạp. Cái khác không nói, chỉ cần nói trong tay Cao Lôi Hoa còn nắm giữ U đế và đứa bé tên là Mộng Ti kia.
Cho nên Ám không muốn trở mặt cùng Cao Lôi Hoa.
- Cứ đứng ngoài xem.
Ám cười thầm…. …
.
Tại đây, đám ma thú cũng không thể quên được Cao Lôi Hoa.
Còn giờ phút này nhân vật vĩ đại của chúng ta đang làm gì???
Giờ này, nhân loại đầu tiên lĩnh ngộ được không gian pháp tắc, đỉnh cao của chư thần, tân hệ lôi thần, Cao Lôi Hoa…!!!
Đang ngồi… chờ được làm ba.
Nghe cha của Tĩnh Tâm – Hải Hoàng Poseidon nói, Cao Lôi Hoa đã có con.
Cao Lôi Hoa mang người vợ của mình tới San Hồ hải.
Dường như đã biết được mình đã đến nơi cần đến, đứa bé trong bụng của Tĩnh Tâm không kìm nổi mà động đậy.
Rồi, Tĩnh Tâm nhanh chóng được đưa tới phòng sinh dành riêng cho mình nàng.
Vì quá quan tâm tới Tĩnh Tâm nên Cao Lôi Hoa cũng tiến vào trong phòng.
Hải hoàng cùng đám nhỏ khẩn trương đứng ngoài đợi bọn họ.
Thời gian cứ từng phút trôi đi.
Đột nhiên một tiếng kêu từ trong phòng sinh vang lên.
-Aaaaaaaa!!!
Từ trong phòng sinh truyền ra một tiếng hét thảm thiết. Nhưng đó không phải là tiếng hét của Tĩnh Tâm, cũng chẳng phải là của đứa bé ( bởi nhân ngư tộc đẻ trứng). Đây là thanh âm của lão Cao.
Ngồi ở đầu giường, khi thấy Tĩnh Tâm cắn chặt răng, lòng Cao Lôi Hoa rất đau.
Cuối cùng, hắn đã bất chấp sự ngăn cản của hộ sỹ. Cao Lôi Hoa lấy cánh tay của mình đặt vào miệng của vợ.
Cơn đau làm Tĩnh Tâm không một chút do dự cắn vào cánh tay của Cao Lôi Hoa.
Ngân nha của Tĩnh Tâm quả nhiên rất lợi hại. Cho dù là thân thể cứng rắng của Cao Lôi Hoa cũng không thể chịu được mà rỉ máu ra.
Điều này làm sự tồn tại như Cao Lôi Hoa cũng không nhịn nổi mà hét to lên một tiếng.
Điều này khiến cho các hộ sĩ muội muội phải xem thường.
Lão Cao lập tức che miệng của mình lại, để không phát ra âm thanh nào nữa.
Và để cho vợ của mình được cắn thoải mái, Cao Lôi Hoa đành phải tận lực thả lỏng thân thể của mình.
- Ra rồi, sắp được rồi, cố lên công chúa.
- Hít sâu vào, hít sâu vào, rồi dùng sức, cố lên!!
Một tay Cao Lôi Hoa để trong miệng của Tĩnh Tâm, một tay hắn nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng. Bởi vì không có kinh nghiệm đỡ đẻ nên hắn không biết phải làm thế nào.
Trong thiên hại, việc đau nhất chính là phụ nữ sinh con.
Sau ba giờ…. …
Cuối cùng!
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng thở ra, cả người như thoát lực, ngã vào lòng Cao Lôi Hoa.
Trên khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ hạnh phúc.
Các vị hộ sĩ cũng đem quả trứng đặt trong một dụng cụ đặc biệt.
- Mẹ nó, nếu ai bắt ta sinh con nữa, ta sẽ chém hắn.
Cao Lôi Hoa vỗ về khuôn mặt đầy nước không biết là nước mắt hay là mồ hôi của Tĩnh Tâm. Trong lòng hắn đau muốn chết.
Nếu Hải hoàng biết được ý nghĩ của Cao Lôi Hoa, thì chắc Poseidon sẽ giết luôn hắn rồi. Theo suy nghĩ của Hải Hoàng ít nhất Tĩnh Tâm cũng phải sinh mười tám đứa cháu để hắn bế……..
Ba~
Đại môn được mở ra.
- Thế nào rồi, thế nào rồi!
Hải hoàng tiền vào:
- Nhanh, mau nói cho ta biết, có phải là màu hoàng kim không.
Lúc này hải hoàng rất hốt hoảng, như kiến chạy chảo lửa vậy.
Ở trên thế giới tất cả đề chia thành hai loại, tốt và xấu.
Trứng của nhân ngư tộc cũng không ngoại lệ.
Bình thường mà nói nếu vỏ trứng của hoàng tộc đều là màu hoàng kim. Còn màu bạc lại rất chi bình thường.
Trứng càng tốt, thời gian ấp cũng càng dài. Như trong bản ghi chép của nhân ngư tộc, quả trứng được ấp lâu nhất cũng đến ngày
- Không, không phải màu vàng thưa bệ hạ.
Vị hộ sĩ cúi đầu nhẹ giọng nói với Poseidon.
- Không phải màu hoàng kim?
Hải Hoàng sửng sốt, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ thất vọng. Hắn tự mình an ủi. Không phải màu hoàng kim cũng không sao, dù sao Cao Lôi Hoa cũng là nhân loại. Màu bạc thì màu bạc.
- Bệ hạ, cũng không phải màu bạc.
Hộ sĩ lại cất tiếng cắt đứt sự an ủi của Hải Hoàng.
Vị hộ sĩ nói câu như đâm sâu vào trái tim yếu đuối của hải hoàng… …
- Chẳng lẽ là bình thường?
Hải Hoàng thất vọng nói.
- Quên đi, đằng nào cũng là cháu của ta.
- Không, không phải bình thường thưa bệ hạ.
Vị hiến tế kia sung bái nói. Điều này khiến con tim của Hải Hoàng rộn lên.
- Bệ hạ hãy tự mắt nhìn xem.
Hải Hoàng không nói một lời nào, chạy tới nơi giữ trứng.
Rồi hắn cười to lên thành tiếng.
Quả trứng được phủ bởi một lớp kim cương sáng rọi.
Dĩ nhiên là quả trứng kim cương.
Không nghi ngờ gì nữa. Quả trứng này còn trâu hơn trứng hoàng kim gấp mấy lần.
- Không hổ là con gái của ta!
Trên mặt của Hải Hoàng tràn đầy tự hào.
Rồi, hắn cũng khả ố nhìn Cao Lôi Hoa.
Trứng càng tốt thì thời gian ấp càng dài.
Lúc trước , Hải Hoàng đã phải ấp quả trứng hoàng kim dài tới ngày. Mà quả trứng này còn trâu hơn cả trứng hoàng kim. Xem ra thời gian ấp trứng cũng không dưới bốn mươi ngày.
.
Theo nguồn tin nhận được, Cao Lôi Hoa đang thực hiện nghĩa vụ cao cả của nam nhân nhân ngư tộc - ấp trứng.
Ấp trứng đối với nam nhân nhân ngư tộc là chuyện rất thiêng liêng.
Nhân ngư tộc vì chuyện này mà xây ra một tòa cung điện rất lớn trong san hô hải.
Thực ra, nói là cung điện cũng không phải, đó là một thành thị rất lớn. Trong cung điện có rất nhiều phòng ốc.
Mỗi gian phòng đều có sáu chỗ. Mỗi chỗ đều cho phép những gã nhân ngư đến đây để bồi dưỡng hậu duệ của mình.
Ở nơi đây, ai cũng không có đặc quyền. Cho dù là Hải Hoàng, năm đó cũng phải cùng ngư nhân bình thường ở nơi này.
Nhân ngư tộc an bài như vậy cũng có ý nghĩa đặc biệt. Bởi vì ấp trứng là một việc nhàm chán. Nên khi nhàm chán sáu người có thể nói chuyển với nhau để giết thời gian.
Không thể không nói, nhân ngư tộc vì chuyện ấp trứng này mà nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Mà bây giờ, Cao Lôi Hoa đang an bài trong một phòng.
Tĩnh Tâm còn đang tĩnh dưỡng nên không thể bồi tiếp Cao Lôi Hoa. Nên quanh nơi đây chỉ còn bọn trẻ và Hải Hoàng.
- Ba, mai chúng con lại tới nhé.
Tiểu Kim Toa Nhi ngồi bên cạnh Cao Lôi Hoa cười nói.
Nguyệt Nhị và Bảo Bảo ở bên cạnh cũng cố nén cười.
Bộ dáng hiện giờ của Cao Lôi Hoa thật quá buồn cười.
Khi nam nhân nhân ngư tộc nuôi dưỡng con của mình, hai chân của họ sẽ hóa thành đuôi và cuốn lấy quả trứng.
Nhưng vấn đề là Cao Lôi Hoa không có đuôi.
Theo đề nghị của Hải Hoàng, lão Cao đành phải ngồi xổm lên quả trứng.
- Đi đi, đừng làm phiền ba.
Lão Cao thấy xấu hổ, hắn giận không thể đuổi con của mình ra ngoài nhanh hơn.
- Ba, ngày mai gặp lại.
Nguyệt Nhị khẽ cười, cô cũng thấy sự xấu hổ của ba, nên đành đem những người em của mình đi ra ngoài.
- Ai, vẫn là Nguyệt Nhị hiểu chuyện.
Chờ mấy đứa trẻ đi hết, lão Cao cảm thán không thôi, rồi hắn nhìn quả trứng dưới mông mình và thở dài.
Thật buồn quá đi!
Cũng không phải lão Cao không muốn ấp trứng, đó là cốt nhục của hắn.
Điều làm hắn buồn chính là lời nói của Hải Hoàng.
Hải hoàng từ nói với hắn rằng con của hắn chính là nhân trung long phượng!
Lời này làm hắn nghĩ mãi không ra.
Nhưng Hải Hoàng lại nói tiếp, là nhân trung long phượng thời gian ấp trứng lại càng dài. Điều này làm lão Cao điên lên.
Nếu đứa bé này mà ngoan cường giống như Tĩnh Tâm, có lẽ Cao Lôi Hoa sẽ phải ngồi đây đến bốn mươi chín ngày.
Đây chính là sự khảo ngiệm tư cách làm cha của Cao Lôi Hoa.
- Người anh em, đây là lần đầu tiên cậu ấp trứng sao?
Đột nhiên một âm thanh hùng hậu vang lên bên cạnh Cao Lôi Hoa.
- Đây là lần đầu tiên, có vấn đề gì không?
Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn người bên cạnh mình.
Hạc giữa bầy gà.
Đánh giá người bên cạnh mình, hắn chợt nghĩ vậy.
Bên cạnh Cao Lôi Hoa là một tên mập mạp.
Chỉ biết rằng tên mập này cao tám thước mà rộng cũng tám thước. Là một vòng tròn điển hình.
Có lẽ suốt ngày sống ở đáy biển, không chịu sự ảnh hưởng của ánh mặt trời, nên làn da của hắn có thể làm cho nữ nhân điên cuồng.
Khi nhìn thấy tên mập này, hắn liền sinh ra hứng thú.
Không giống người thường.
Nhìn bộ dáng của tên mập này so với nhân ngư tộc quả không giống người thường.
Bởi vì Cao Lôi Hoa cũng tìm được một người không dùng đuôi để ấp trứng.
Hạ thân hắn là hai cái chân.
Mà quan trọng hơn, hắn không giống như Cao Lôi Hoa, ngồi xổm để ấp trứng mà quả trứng bị hắn ôm vào ngực.
Lúc này mập mạp cũng quay lại nhìn hắn.
Tuy mập mạp không cười không nói nhưng vẫn khiến cho lão Cao sợ hãi.
- Người anh em, kỳ thật trứng không cần phải để ở dưới mông, để ở trước ngực cũng được mà.
Mập mạp cười nói với Cao Lôi Hoa, khiến hắn có cảm giác ghê rợn… ….