Cực Võ

quyển 2 chương 144: mỹ nhân tâm kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô Song cũng không biết Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong sẽ nói chuyện bao lâu, hắn cũng không muốn quấy rầy việc của hai nữ nhân vì vậy Vô Song mới chọn đi ra ngoài thậm chí rời khỏi cả trạch viện của mình.

Ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm, Vô Song bất giác cười khổ bởi hắn hiện tại không có chỗ đi, hắn biết đi đâu đây?.

Vương phủ là một nơi hắn không thể tới lui tự nhiên, đúng là bằng khinh công của hắn có thể thoái mái đi dạo trong vương phủ nhưng lại chẳng thể dừng lại ở đâu cả bởi chỉ cần đứng im một chỗ khả năng rất lớn sẽ bị phát hiện ra.

Vô Song vốn muốn đi đến hậu hoa viên của vương phủ, muốn xuống thạch thất bên dưới bất quá nghĩ lại một lúc hắn liền không có ý định đó nữa.

Thạch thất bên dưới chỉ có hai căn phòng mà thôi, một phòng là nơi sinh hoạt của Mai Siêu Phong về phần phòng bên cạnh được cánh cửa đá im lìm kia chặn lại thì là nơi cất chứa lương thực cùng nước uống, cho dù Vô Song chưa tận mắt vào xem thì hắn vẫn tương đối tin tưởng lời nói của Mai Siêu Phong.

Thạch thất vẫn ở đó sẽ không có chạy đi, hôm nay Vô Song mới mang Mai Siêu Phong ra ngoài ai biết Dương Khang có tự nhiên buồn buồn quay lại thạch thất không?, nếu Vô Song bây giờ lại đến thạch thất hoặc chẳng may bị ai đó nhìn thấy thì phiền phức liền tương đối lớn.

Vô Song không sợ phiền phức nhưng không có nghĩa là hắn muốn dính đến phiền phức.

Nếu thạch thất đã không thể đi vậy Vô Song chỉ có đến một nơi.

Lúc này trong đầu Vô Song lại nghĩ đến hình bóng của Bao Tích Nhược.

Công tâm mà nói thì từ khi xuyên không đến nay Bao Tích Nhược là người phụ nữ thứ hai mà Vô Song thấy sợ, người đầu tiên là khi hắn còn nhỏ lúc đó lên Nga Mi Sơn gặp mặt Diệt Tuyệt Sư Thái bất quá bà điên này làm hắn sợ đơn giản vì khi đó Vô Song quả thực quá yếu, yếu đến mức bị khí tràng của Diệt Tuyệt làm ảnh hưởng, muốn so sánh với Bao Tích Nhược thì Diệt Tuyệt còn thua xa lắm.

Bao Tích Nhược mới thực sự làm Vô Song sợ, nàng không giống với Lý Thu Thủy, nhìn vào Lý Thu Thủy ít ra Vô Song còn biết điểm yếu, biết cố sự, biết nên bắt đầu từ đâu nhưng nhìn vào Bao Tích Nhược thì Vô Song căn bản không biết cái gì, đối mặt với Bao Tích Nhược mở mắt đã là một đại nghị lực rồi chứ đừng nói chống lại nàng, nữ nhân này nếu không phải gặp tốt nhất Vô Song không muốn gặp.

Sáng nay hắn vừa nhìn thấy Bao Tích Nhược xong liền tự hứa với bản thân nhanh nhanh rời khỏi vương phủ phủi sạch quan hệ với người đàn bà này bất quá hiện nay mới qua hơn nửa ngày thì Vô Song lại có chút việc muốn gặp Bao Tích Nhược, là việc liên quan đến Hoàng Dung.

Lúc này cũng đã là tối muộn, nếu như Vô Song đoán không sai thì cũng đã là nửa đêm, giờ này khả năng rất lớn vị Bao Tích Nhược kia đang ngủ say trong lòng Hoàn Nhan Hồng Liệt vì vậy Vô Song cũng không mang theo quyết tâm ‘không gặp không về’.

Vô Song dùng thân pháp của mình di chuyển thẳng đến nhà tranh của Bao Tích Nhược, nếu phát hiện ra Hoàn Nhan Hồng Liệt thì liền trở về coi như là đi dạo nhưng nếu không phát hiện ra Hoàn Nhan Hồng Liệt thì hắn muốn đến hỏi Bao Tích Nhược vài việc.

Hôm nay cũng không giống với đêm mà Hoàng Dung xâm nhập vào nhà tranh, vệ binh cùng thủ vệ cực lỳ sâm nghiêm, đương nhiên bọn họ bên trong không có cao thủ, đối với Vô Song mà nói vẫn là có thể tới lui tự nhiên.

Loáng một cái thân hình Vô Song đã như quỷ mị xuất nhiện tại nhà tranh tiểu viện, vì đây là nhà tranh nên kiến trúc phi thường giản dị, Vô Song vốn nghĩ sẽ đạp lên mái nhà sau đó từ trên cao nhìn xuống tuy nhiên khi hắn nhìn thấy bên trong vẫn đang sáng đèn thì hơi hơi giật mình.

“Bao Tích Nhược nàng ta sẽ không thức đến giờ này chứ?”.

Vô Song liền len lén nhìn vào cửa sổ, trong phòng hiện nay vậy mà có một mình Bao Tích Nhược hơn nữa... nàng ta còn đang mỉm cười nhìn Vô Song, cái nhìn làm Vô Song lạnh hết cả sống lưng.

Khác với bộ quần áo ban sáng, Bao Tích Nhược nửa thân trên chỉ mặc yếm đào, nửa thân dưới là quần lụa mỏng, cánh tay trắng ngần toàn bộ khoe ra ngoài, nhìn vào da thịt trắng nõn trên người Bao Tích Nhược thì đến cả Vô Song cũng cảm thấy muốn phun máu.

Bộ đồ của Bao Tích Nhược đương nhiên chẳng tính là hở hang, đây chín phần là đồ ngủ của nàng, phụ nữ thời xưa mặc yếm đào cùng quần lụa dài ở dưới chính là thường thức, nàng còn chẳng hề cố tình câu dẫn ai nhưng kể cả thế thì cũng làm Vô Song hô hấp không thông.

Bao Tích Nhược đang ngồi ở chính chiếc bàn tròn nơi trung tâm, một tay trống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa chính, khi mà Vô Song nhìn vào rõ ràng Bao Tích Nhược còn đang hẽ môi mỉm cười, nữ nhân này cứ như biết trước Vô Song sẽ đến vậy, cứ như đi guốc trong bụng Vô Song vậy đồng thời càng nhìn nàng thì Vô Song lại càng cảm thấy... sợ hãi.

Chọc ai thì chọc... tuyệt không thể chọc Bao Tích Nhược.

Bao Tích Nhược ở đâu thì không biết nhưng Bao Tích Nhược trước mặt Vô Song thì còn... khó chơi hơn cả A Thanh.

.......

Rốt cuộc Vô Song cũng không thể ở ngoài được nữa bởi lúc này hắn vậy mà còn đọc ra được ý cười rất sâu trong mắt Bao Tịch Nhược, nữ nhân này rõ ràng đang đợi Vô Song đến.

Khi bước vào phòng Vô Song chậm rãi đóng cửa lại có điều động tác này của hắn lại làm Bao Tích Nhược che miệng khẽ cười.

“Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi rất giống vụng trộm hay không, cứ như ta cùng người nửa dêm vụng trộm vậy, thật sự có vài phần kích thích”.

Vô Song nghe câu này khuôn mặt liền khẽ giật giật, nhìn Bao Tích Nhược đang mỉm cười ngồi đó Vô Song chỉ có thể thở dài.

“Vô Song nào dám nghĩ đến mấy việc này, chỉ là đêm nay Vô Song có chút việc muốn nhờ... nương nương chỉ giáo mà thôi”.

Bao Tích Nhược hứng thú nhìn Vô Song sau đó nàng đứng lên, khi nàng đứng lên thì Vô Song mới chú ý nàng đang đi chân trần trên mặt đất, chiếc quần lụa trắng tinh như đang bám vào từng tấc da thịt vậy, Bao Tích Nhược đầy vũ mị mà cười với Vô Song.

“Là không muốn hay là không dám?, nếu ta đồng ý cho ngươi làm thì sao?, chúng ta lên giường bàn chính sự đi được không?”.

Những lời mà nàng nói ra vốn dâm đãng vô cùng nhưng giọng nói lại không có nổi một phần dâm ý, nàng gần như là thương thiên sủng nhi vậy, bất cứ hành động nào bất cứ lời nói nào đều trở nên dễ nghe vô cùng, dễ chịu vô cùng cứ như ma âm.

Đây cũng là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy dạng nữ nhân như vậy, gần như tất cả mọi tội lỗi mà nàng gây ra đều có thể bị bỏ qua bởi sắc đẹp của nàng.

Nữ tử này căn bản đang dùng hack.

“Nương nương, xin đừng trêu đùa vãn bối, vãn bối đến đây thật sự có việc muốn hỏi nương nương... nếu nương nương thấy không tiện thì ta liền rời đi”.

Bao Tích Nhược nghe vậy hơi hơi nhíu mày lại sau đó khẽ kiễng chân lên, nàng kiễng lên xong vừa vặn cao hơn Vô Song đến nửa cái đầu, ánh mắt chớp động nhìn Vô Song, cái nhìn ma mị đến đáng sợ.

“Hôm nay vương gia không có mặt, ta thực sự rất cô đơn a, ngươi chẳng nhẽ đành lòng để cho ta cô đơn như vậy?”.

Vô Song nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô nóng vô cùng, hắn gần như vận toàn bộ Thiên Thiên Chí Âm Thể của bản thân mình lên vậy mà vẫn còn cảm thấy cơ thể nóng bức vô cùng, cắn chặt răng một cái Vô Song liền quay đầu lại, hắn muốn phi thân ra ngoài cửa, ở gần Bao Tích Nhược thực sự quá đáng sợ.

Thấy Vô Song có ý định quay đầu, Bao Tích Nhược một lần nữa cười rộ lên, nàng cũng quay người đi về phía bàn tròn, đối với Vô Song bắt đầu có chút nghiêm túc.

“Thôi được, không bắt nạt tiểu tử ngươi nữa, đêm hôm thanh vắng đến gặp ta không phải để trộm tình thì còn để làm gì?”.

Thấy vẻ mặt Bao Tích Nhược trở lại với vẻ nghiêm túc như ban sáng Vô Song mới có thể buông một chút lòng cảnh giác, nhìn nhìn Bao Tích Nhược một chút rồi cũng ngồi xuống.

“Vãn bối đến đây thật ra là vì có một việc nghĩ không thông muốn hỏi nương nương nhưng hiện tại vãn bối tựa hồ cảm thấy có một việc còn tò mò hơn, không biết có phải nương nương đang đợi vãn bối tới?”.

Bao Tích Nhược một tay chống cằm nhìn mê người vô cùng sau đó khẽ gật đầu.

“Đúng, ta chính là đang đợi ngươi tới, thế nào?, tò mò muốn biết tại sao phải không?”.

Vô Song đương nhiên gật đầu.

“Vãn bối thực sự muốn biết sao nương nương có thể đoán được đêm nay ta sẽ tới”.

Bao Tích Nhược ánh mắt hướng lên trần nhà suy nghĩ một chút sau đó khóe miệng cong lên.

“Cũng không có gì, ta đoán mà thôi ta đoán đêm nay tiểu tử ngươi sẽ đến gặp ta, rốt cuộc là ngươi đến rồi không phải sao?”.

Nhìn Bao Tích Nhược trước mặt kia, Vô Song căn bản nghĩ không ra lời nào là thật lời nào là giả nữa, cứ giả giả thực thực quả thật không thể hiểu nổi. Bao Tích Nhược thực sự là một nữ nhân có rất rất nhiều bộ mặt, không ai biết đâu mới là bộ mặt thật sự của nàng.

“Nương nương, việc thứ hai mà ta muốn hỏi là về... nữ nhân. Ta không phải là nữ nhân vì vậy ta thật sự muốn biết... hoặc muốn hỏi ý kiến nương nương ngươi, ngươi cảm thấy một nam nhân có thể quá phong lưu được không?, có thể có quá nhiều thê thiếp được không?”.

Trước câu hỏi này của Vô Song trái lại Bao Tích Nhược có chút trầm ngâm rồi phi thường nghiêm túc nhìn Vô Song.

“Nam nhân cùng nữ có thể hiểu là một cái cân chỉ là cái cân này không công bằng cho lắm “.

“Nam nhân các ngươi coi như đặt ở bên tay trái ta, nữ nhân thì sẽ là tay phải, trên một cái cân mà nói khi mặt bên trái nặng hơn mặt bên phải thì có nghĩa là nam nhân đó có thể lấy số lượng nữ nhân sao cho hai bên bằng nhau, chỉ cần giữ được hai bên bằng nhau sẽ không phá đi sự cân bằng “.

“Nếu mặt bên phải lớn hơn mặt bên trái điều này có nghĩa nam nhân đó sẽ không được thêm vào bất cứ một nữ nhân nào khác, nam nhân đó chỉ có thể ở bên nữ nhân kia một đời một kiếp”.

“Buồn cười là xã hội thật sự bất công, vì cái gì quả cân bên phải nặng hơn mà phụ nữ chúng ta không thể tuyển thêm thật nhiều thật nhiều nam nhân, về mặt này mà nói ta tương đối thích sư phụ ngươi – Lý Thu Thủy”.

“A Thanh coi trọng ngộ tĩnh của nàng ta còn ta thì lại thích cô bé đó ở cái cá tính, không cần biết tại sao cô bé đó làm thế bất quá vẫn là hợp mắt ta, Lý Thu Thủy thực sự không tệ”.

Nhìn Bao Tích Nhược mỉm cười nói về Lý Thu Thủy, nhìn hai cánh tay của nàng đang giả dụ là cái cân, hắn triệt để không biết Bao Tích Nhược đang nghĩ gì nữa rồi tuy nhiên câu chuyện cái cân thì đại khái Vô Song vẫn sẽ hiểu.

Cụ thể là nếu nam nhân cường đại hơn nữ nhân thì năm thê bảy thiếp là điều đương nhiên nhưng nếu nữ nhân cường đại hơn nam nhân thì bắt buộc chế độ một vợ một chồng bởi đến cả một nữ nhân còn không quản được lấy tư cách gì dám đi lấy nhiều nữ nhân?.

Lời nói của Bao Tích Nhược chưa hẳn là đúng nhưng có lẽ cũng sẽ không sai, ít nhất Vô Song cảm thấy ngay trong Kim Dung thế giới cũng có vài ví dụ điển hình.

Ví dụ đầu tiên phải kể đến chính Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, bản thân Quách Tĩnh có thể áp chế được Hoàng Dung mới là lạ vì vậy đương nhiên Quách Tĩnh sẽ không nhập thêm nữ nhân thứ hai vào phủ.

Ví dụ tiếp theo liền có thể mang lên trên người Dương Quá, so với Quách Tĩnh thì Dương Quá tinh ranh hơn nhiều nhưng ai bảo từ nhỏ Dương Quá đã không có tình thương, người che chở hắn, cho hắn cảm nhận được hơi ấm của tình thương chính là sư phụ Tiểu Long Nữ của hắn, bản thân Tiểu Long Nữ trong mắt Dương Quá đã có một độ cao không thể phá vỡ, vì vậy Dương Quá cũng không nhập nữ tử thứ hai.

Về phần đa thê thì sao? việc này thì càng không cần nói, tại cái thời đại này một nam nhân chỉ cần trong tay có quyền có tiền thì việc năm thê bảy thiếp là thiên kinh địa nghĩa... điều kiện là cơ thiếp của hắn có thân phận và địa vị xã hội thấp hơn chính bản thân hắn.

Thấy Vô Song đang nhíu mày suy tư, Bao Tích Nhược lại một lần nữa nhẹ mỉm cười.

“Tiểu tử thật ra ngươi cũng không cần cố gắng tìm lý do, là ngươi muốn hỏi ta việc của nha đầu Hoàng Dung kia đúng không?”.

Vô Song nghe Bao Tích Nhược hỏi liền giật mình rồi bất đắc dĩ cũng thật thà gật đầu, hắn hiện tại thực sự cảm thấy mình gặp vài vấn đề.

Sự thật hắn vẫn sẽ phải nói với Hoàng Dung, hắn có thể giấu nàng một ngày, hai ngày, một tháng hay hai tháng nhưng căn bản không thể che dấu nàng một đời một kiếp, có những việc hắn bắt buộc phải nói với Hoàng Dung.

Biết như vậy là một chuyện nhưng từ khi Vô Song nhìn thấy ánh mắt đề phòng của Hoàng Dung với Mai Siêu Phong thì hắn biết nàng sẽ không dễ dàng chấp nhận bên cạnh Vô Song sẽ có một nữ nhân khác huống gì ở thế giới kia Vô Song không chỉ có một cái nữ nhân?.

Bao Tích Nhược nhìn nhìn Vô Song một chút rồi khóe miệng cong lên.

“Có gì khó đâu, chỉ cần khiến nha đầu đó mất đi tất cả, nàng liền sẽ là của ngươi, cam tâm tình nguyện chia sẽ vị trí đứng của mình, đơn giản vô cùng”.

Vô Song đã gặp rất rất nhiều việc trong đời nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ chỉ bởi một câu nói, hắn có cảm giác có gì đó cực kỳ đáng sợ ẩn trong lời nói của Bao Tích Nhược.

Vô Song lập tức đứng lên, ánh mắt của hắn thậm chí dám nhìn thẳng vào Bao Tích Nhược, giọng nói mang theo vẻ nghiêm trọng vô cùng.

“Ý của nương ngương ngươi là gì?”.

Bao Tích Nhươc nhìn Vô Song, hai chân vắt chéo lên nhau đồng thời một tay vẫn chống cằm, vẻ đẹp kiều mỵ vô hạn nhưng lúc này Bao Tích Nhược cũng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

“Ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu, Hoàng Dung cô nương đó không có mẹ chỉ có cha, trên đời không còn người thân thích nào, vậy nếu cha nàng, đám sư huynh sư tỷ của nàng toàn bộ đều chết đi thì sao?, khi đó nàng liền chân chính không nhà không cửa, không có nơi để về, nàng liền chỉ có thể đi theo ngươi, không phải khi đó ngoan ngoãn chấp nhận địa vị của mình sao?”.

“Với võ công của ngươi hiện nay thì chưa đủ nhưng thêm vài ba năm nữa ngươi liền có thể thừa sức lấy mạng Đông Tà rồi, ngươi không nói ra thì ai biết ngươi làm?, thêm vài lời ngon ngọt, vài thủ đoạn khống chế thì Hoàng Dung có thể bỏ ngươi đi sao?”.

“Ví dụ như ngươi mang đi cô gái mù kia chẳng hạn, để cô ta và Hoàng Dung trở thành chị em tốt rồi giải quyết phụ thân của nàng, nếu có thể thì diệt sạch người sống trên Đào Hoa Đảo đi, tiếp theo dùng mối quan hệ giữa hai cô gái đó với nhau, ngươi thậm chí có thể một lần thu cả hai người nha “

Bao Tích Nhược hiện nay cứ như ác ma tái sinh vậy, Vô Song nhìn nữ nhân đáng sợ này, trong mắt hiện lên lửa giận để rồi ánh mắt hắn chuyển thành màu đen lúc nào chính hắn cũng không nhận ra.

“Câm miệng”.

Lời nói này cứ như hét vào mặt Bao Tích Nhược vậy đồng thời Vô Song thậm chí muốn đưa tay ra bẻ gãy cái cổ trắng ngần của nàng, nhìn cái khuôn mặt dương dương tự đắc kia Vô Song thực sự muốn đập nát nó ra.

Rốt cuộc Vô Song vẫn thu tay lại, ánh mắt đen tuyền nhìn xoáy vào Bao Tích Nhược sau đó mạnh mẽ quay đầu rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Vô Song rời đi, Bao Tích Nhược khuôn mặt đột nhiên trở về với cái vẻ hiền thục vốn có, một tay nhẹ vén tóc mai, chậm rãi ngâm nga vài câu vọng cổ, ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời đêm, không một ai biết Bao Tích Nhược lúc này đang nghĩ gì...tuyệt không có một ai.

........

Tuần trả nợ T_T

.......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio