Lý Văn Tú có thể không công nhận lời Lý Thu Thủy nói, có thể chính nội tâm nàng cũng chưa từng công nhận nhưng không thể không nói, lời của Lý Thu Thủy mang tính tru tâm rất lớn.
Vì cái gì A Tú không ra tay?, vì cái gì nàng phải chờ đợi?, tại sao nàng khôlangập tức giết kẻ kia?.
Nàng chưa từng suy nghĩ đến điểm này nhưng chẳng nhẽ nàng không mong muốn A Man biến mất?, mong muốn tất cả những người bắt nạt nàng đều biến mất?.
Nàng từ nhỏ đã mất mẫu thân, mất phụ thân, nhìn cha mẹ chết nhưng không thể làm gì.
Nàng từ nhỏ sống với Kế lão, coi Kế lão như ông bất quá nơi đây chỉ có mình nàng cùng Kế lão là người Hán, bằng mối đại thù của người Hán cùng người Cáp Tát Khắc, nàng có thể sống thoải mái sao?, nàng chính là lớn lên trong sự ghẻ lạnh.
Nàng chẳng nhẽ chưa từng hận qua bọn họ?, chưa từng hận qua phụ thân Tô Phổ?.
Lý Văn Tú lúc này có chút hoảng loạn, những câu hỏi của Lý Thu Thủy với nàng, nàng không trả lời được một câu nào.
Lý Thu Thủy khẽ cười, thân hình đứng lên, nhấc chân đẹp đạp xuống, một đạp này đạp nát đầu Trần Đạt Hải, cả óc cũng dính vào sàn nhà.
Động tác của Lý Thu Thủy quá mức đáng sợ, cho dù Kế lão đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió cũng cảm thấy lạnh gáy, thậm chí A Mạn cùng Văn Tú sắc mặt đều trở nên tái xanh, thân thể đều khẽ run lên.
Lý Thu Thủy cầm lấy chiếc khăn tay, lại nhẹ thả ra.
“Cao Xương Quốc, Cao Xương Di Tích bên trong không biết có bao nhiêu vàng bạc châu báu đây?, đáng tiếc bản tọa thấy thứ này muộn vài chục năm, nếu là vài chục năm trước có lẽ cũng đi tranh một hơi, lần này coi như làm phúc cho bộ tộc Cáp Tát Khắc các ngươi.
Lý Thu Thủy dứt lời, dùng tay thả nhẹ tấm khăn ra, sau đó một tay đưa ra nắm lấy A Tú đang trong thân nam trang, thân hình cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người, cứ như tiên nhân vậy.
Đặc biệt nhất, Lý Thu Thủy không nói tiếng Hán, nàng nói tiếng Mông Cổ.
Tiếng Mông Cổ cùng tiếng Cáp Tát Khắc có chút khác nhau nhưng vãn cùng một cội, người Cáp Tát Khắc đại đa số đều hiểu tiếng Mông Cổ, dĩ nhiên cũng hiểu lời Lý Thu Thủy nói.
Dùng tiếng Mông Cổ để nói, Lý Thu Thủy liền muốn mấy người ở đây tin tưởng nàng, dù sao cũng đỡ hơn nhiều với việc dùng tiếng Hán, thù hận của hai tộc là không thể xóa nhòa.
Dùng tiếng Mông Cổ còn cho người Cáp Tát Khắc cảm thấy là đồng tộc, là cao nhân đồng tộc, hậu quả đương nhiên rất khác biệt.
Giữa trời tuyết lớn ập xuống, Lý Thu Thủy cứ như vậy mang Lý A Tú rời đi.
_ _ __ _ _ _ _
Lý Thu Thủy khinh công cực đánh sợ, chẳng mất bao lâu liền mang Lý A Tú tiến vào một khe núi, dùng Bắc Minh Chân Khí bảo hộ kinh mạch nàng, giúp nàng chống lạnh.
Làm xong việc này, Lý thu Thủy tự chọn một tảng đá mà ngồi xuống, vẻ mặt hứng thú quan sát A Tú.
Lý A Tú hiện nay mới hoàn hồn lại, nàng cũng không biết vì sao mà lên tiếng.
“Không phải, không phải đâu, ta không muốn bọn họ chết chỉ là ta... ta muốn để Tô Lỗ Khắc thúc thúc biết không phải người Hán nào cũng xấu... ta khi đó nhất định muốn cứu thúc thúc”.
“Trước đó ta cũng muốn cứu Tô Phổ, chẳng qua A Mạn... A Mạn lao ra mà thôi “.
Lý Văn Tú nói đến đây, Lý Thu Thủy đơn giản bật cười.
“Người không vì mình, trời chu đất diệt, ngươi làm vậy vốn không có sai, cớ gì cần giải thích? “.
Lý Văn Tú ánh mắt mở ra nhìn Lý Thu Thủy, chỉ thấy Lý Thu Thủy đứng lên, khẽ cười.
“Ta đâu có nói ngươi làm sai?, hơn nữa ngươi cũng không có trách nhiệm phải báo cáo với ta, phải giải thích với ta dể mà chứng minh người làm đúng “.
“Đúng với sai thật ra vốn là ở bản thân người suy nghĩ, người ngoài biết gì mà nói, biết gì mà phán xét? “.
“Thích hay không thích, đúng hay sai ngươi vốn tự biết”
“Ngươi không có trách nhiệm phải đối tốt với những người không đối tốt với ngươi, lại càng không có trách nhiệm phải chúc phúc cho người ngươi yêu, đây mới là nhân chi thường tính”.
Lý Văn Tú như muốn nói thêm cái gì đó nhưng mà nàng không phản biện được.
Cái này cũng đúng là nhân tính, nhân tính ai cũng vậy, nàng cần gì phải giải thích đâu?, nàng giải thích chắc gì người ta đã tin đâu?.
Lý Thu Thủy thấy Lý Văn Tú không đáp, nàng ngồi xuống bên cạnh Lý Văn Tú, đưa tay ra vỗ nhẹ sống lưng của nàng.
“Ngủ đi, ngủ thật ngon, sáng mai ta dẫn ngươi đi xem trò hay”.
_ _ __ _ _ _ _ _
Lý Thu Thủy để lại Cao Xương Địa Đồ tại nhà Kế lão đương nhiên không phải nàng không quan tâm.
Lý Thu Thủy từ xưa đến nay chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt, cho dù nàng theo Vô Song thì nàng cùng hai chữ người tốt không hề liên quan đến nhau.
Địa đồ nào chẳng có nguy hiểm?, di tích nào chẳng có bẫy rập?, nàng cần là cần cờ thí đi đầu.
Cho dù địa đồ không có nguy hiểm, cho dù thực sự không có bẫy rập, lấy sức của nàng đồ diệt một tộc cũng chẳng phải việc gì khó khăn, nàng có rất nhiều cách dễ dàng làm việc này, đơn cử dễ dàng nhất là thả Bi Tô Thanh Phong vào nước giếng.
Quả nhiên như Lý Thu Thủy suy tính, sáng sớm hôm sau, khi gió bão đã bớt dần, Tô Lỗ Khắc và Xa Nhĩ Khố liền đi ra chiêu tập tộc nhân hương về Cao Xương Di Tích mà đi.
Hơn tráng đinh người Cáp Tát Khắc liền tổ chức thành đội thứ nhất bao gồm người tinh anh đứng đầu bộ tộc đi trước mở đường, còn các đội thứ hai, thứ ba cũng tiếp theo.
Đoàn người đi đầu này dĩ nhiên bao gồm Tô Phổ, Tô Lỗ Khắc, Xa Nhĩ Khố, ngoài ra còn có cả A Mạn, người còn lại một kẻ gọi là Lạc Đà, một kẻ gọi là Tang Tư Nhi.
Trong bộ Cáp Tát Khắc từ đời này truyền sang đời khác, trong đại sa mạc có một tòa mê cung, trong đó có không biết bao nhiêu là châu báu, thế nhưng không ai biết đường đến mê cung, còn đi loanh quanh tìm kiếm trong sa mạc không tìm được lối về thì ai cũng sợ, thành thử không ai dám mạo hiểm đi vào.
Hiện tại thì đã khác, đã có địa đồ trong tay, trong sa mạc lại đầy tuyết, hai ba chục ngày cũng chưa tan hết, đằng sau lại có đại đội nhân mã tiếp ứng, còn sợ nỗi gì?
Đến ngày thứ tám, sáu người đi theo bản đồ in trên tấm vải vào trong dãy núi.
Đá núi mấp mô, càng vào sâu càng khó đi, trong núi gập ghềnh chẳng có đường đi, đoàn người cứ theo địa đồ chỉ thị mà vượt qua những triền núi, thung lũng, trước mắt thấy con đường vô cùng vô tận, đoàn người cứ hướng về phía trước mà đi tưởng chừng như đi thẳng vào địa ngục.
Tô Lỗ Khắc và Xa Nhĩ Khố thấy bốn bề hung hiểm, trong lòng đã thấy ớn, liền anh một câu tôi một câu hai bên cãi nhau. Tô Lỗ Khắc nói:
“Xa Nhĩ Khố, ngươi toàn thân run bần bật, sợ quá vỡ mật thì khổ. Chi bằng ngồi đây đợi ta, nếu kiếm thấy châu báu thể nào cũng chia cho ngươi một phần.”
Xa Nhĩ Khố đáp:
“ Bây giờ thì lên mặt anh hùng hảo hán, để đến khi ác quỉ nó ra, xem ngươi chạy trước hay con ngươi chạy trước nào?”
Tô Lỗ Khắc đáp:
“ Đúng đó, cha con ta thấy quỉ cũng còn có sức mà chạy, còn hơn ngươi sợ quá chỉ còn nước khụy xuống mà run.”
Hai người nói qua nói lại không ngoài chuyện ác quỉ trong sa mạc. Đi thêm một hồi, bốn bề chung quanh đều tối om, căn bản cũng không nhìn ra được địa đồ đang vẽ cái gì. Tô Phổ nói:
“ Cha ơi, mình ngừng lại đây nghỉ ngơi, ngày mai đi tiếp.”
Tô Lỗ Khắc cùng Xa Nhĩ Khố nhìn nhau, sáu người trong rừng sâu núi thẳm, lần theo bản đồ mà đi. Tối hôm nay đến một vùng quỉ khí âm u, ai nấy trong lòng đều sợ hãi, thỉnh thoảng tiếng chim rúc, hay tuyết đóng trên cành rơi ụp xuống, khiến mọi người đều nhảy dựng cả lên.
Hai người cũng không khỏi cảm thán, giữa rừng sâu mà vẫn có đường đi, tuy cỏ mọc cao ngất che phủ, nhưng dấu vết từ xưa vẫn còn nhìn rõ.
Trong tay cầm địa đồ, nay đã không thể nhìn thấy, hai người không ai dám bỏ địa đồ mà đi, cũng đành quyết định ở lại một đếm, kiếm đống củi khô mà sưởi ấm, dự định ngày mai tiếp túc.
Đoàn người cũng không biết, trên vách núi cao, Lý Thu Thủy mang Lý Văn Tú một mực quan sát tất cả.
Lý Thu Thủy lúc này sắc mặt không tốt đẹp gì mà phi thường nghiêm túc nhìn địa hình bên dưới, nàng không thể không thốt lên.
“Cao, thực sự cao, không ngờ lại là trận pháp”.
Ở bên cạnh, Lý Văn Tú nghe nàng nói vậy, khó hiểu mà đáp.
“Tiền bối, trận pháp là sao? “.
Lý Thu Thủy lùi lại, tiếc vào hốc núi, bình tĩnh mà giải thích cho Lý Văn Tú.
“Trận pháp là vật của đạo gia, người bình thường cũng khó tiếp xúc đến, trận pháp công hiệu đại khái có rất nhiều nhưng hay gặp nhất là mê trận, sát trận cùng khốn trận”.
“Không rõ là cao nhân nào xây dựng Cao Xương Mê Cung này vậy mà liền mượn thế cả dãy núi mà thành đại mê cung, đoàn người bên dưới may mắn có bản đồ trong tay, có thể giữ lại một mạng nếu không chỉ có thể đi vòng vòng, đi đến đâu quay về chỗ đó”.
“Bọn họ tách đoàn mà đi, để lại ám hiệu trên đường nhưng những kẻ đi sau cũng không có địa đồ, cho dù theo ám hiệu mà đi chắc chắn cũng bị lạc, bị khốn tại mê cung khổng lồ này”.
“Cao Xương Quốc đã sớm diệt nhưng không phải không có kỳ nhân”.
Lý Văn Thú nghe Lý Thu Thủy nói về uy lực trận pháp thì không khỏi sợ hãi, nàng lại lo lắng cho Tô Phổ.
“Tiền bối... vậy Tô Phổ bọn họ có bị làm sao hay không?, có nguy hiểm hay không? “.
Lý Thu Thủy híp mắt lại mà nhìn, một lúc sau liền lắc đầu nhè nhẹ.
“Trong tay có địa đồ, vậy có lẽ không lạc được”.
Một câu này của nàng mới làm Lý Văn Tú yên tâm hơn.
Lý Văn Tú tính đến ngày hôm này đã ở bên cạnh Lý Thu Thủy ròng rã ngày, đây là một quãng thời gian không ngắn ấy vậy mà Lý Văn Tú vẫn không hiểu Lý Thu Thủy muốn gì ở mình tuy nhiên nàng lại cảm thấy ở bên cạnh Lý Thu Thủy cũng không phải có cái gì không tốt.
Trong khoảng thời gian này, Lý Thu Thủy không yêu cầu nàng làm bất cứ việc gì, trừ việc nàng không thể rời đi, đương nhiên nàng cũng kiêm luôn việc nấu ăn.
Bằng thực lực mà Lý Thu Thủy bày ra, Lý Văn Tú cũng đã sớm tin tưởng mình không thể rời đi nếu như không có sự cho phép của tiền bối tuy nhiên nàng cũng cảm thấy mình không giống như bị bắt đi.
Lý Thu Thủy nói về chân tài thực học có thể không sánh bằng Vô Nhai Tử nhưng mà nàng đi rất nhiều, nàng cũng hiểu rất nhiều, nàng dạy cho Lý Văn Tú rất nhiều, rất nhiều kiến thức.
Kiến thức của Vô Nhai Tử chính là lấy trong sách ra, kiến thức của Lý Thu Thủy chính là tự trải nghiệm mà ra, nàng diễn giải phi thường chân thực cũng phi thường dễ hiểu, nàng như vì Lý Văn Tú mở ra một chân trời mới vậy.
Võ công, khí chất cùng sự hiểu biết đến kinh người của Lý Thu Thủy trong những ngày qua bắt đầu thật sâu làm Lý Văn Tú bội phục.
Đáng tiếc duy nhất nàng vẫn không nhìn thấy dung mạo của tiền bối, không biết tên thật của tiền bối.
_ _ _ _ _ _ __
Buổi sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên cành lá chiếu vào, cả bọn đều tinh thần phấn khởi, lại tiếp tục tìm đường mà đi. Đi một lúc nữa, A Mạn người chịu trách nhiệm quan sát địa đồ bỗng nhiên chỉ về một phương hướng mà kêu lên:
“ Là nơi này, mọi người coi kìa! “
Tô Phổ vạch cây ra thấy dưới đất có một con đường nhỏ, ánh mắt lộ ra một tia vui vẻ.
“Phụ thân, nơi này có đường”
Bấy giờ con đường khúc khuỷu, chỗ cao chỗ thấp thật là khó đi, có lúc phải vòng qua núi, có lúc lại chui vào hang, nếu không phải có địa đồ trên tay quả thực không cách gì đi tiếp được.
Đi đến giữa trưa, ai nấy đều cực kỳ mỏi mệt, chỉ có Tô Phổ thân thể tráng niên, sức mạnh rất lớn vẫn tương đối tỉnh táo, Tô Phổ lúc này liền nói
“Cha, A Mạn đi không nổi nữa rồi, mình ngồi nghỉ chút đã “
Tô Lỗ Khắc chưa kịp trả lời, bỗng nghe Xa Nhĩ Khố đi ở phía trước kêu lên “A” một tiếng. Tô Lỗ Khắc vội vàng vượt lên, đi qua mấy hàng cây, thấy trước mặt là một quả núi, trên đó có hai cánh cửa đúc bằng thép. Cánh cửa đã rỉ sét hiển nhiên cực kỳ cũ kỹ.
Cả sáu người cùng reo lên:
“Cao Xương mê cung!”
Đoàn người tay cầm địa đồ, trải qua ròng rã gần ngày, rốt cuộc cũng đã thấy Cao Xương Di Tích trong truyền thuyết.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.