Cực Võ

quyển 3 chương 120-2: cổ đại ngưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cổ Chân liệu có phải Cổ Đại Ngưu?, cái này Phong Nhất Trận không quá chắc chắn nhưng mà nếu không nhìn mặt mà nói hai người thực sự quá mức giống nhau, hai cái bóng lưng như hòa làm một.

Phong Nhất Trận rất ít khi muốn nhớ về quãng thời gian trên Vương Bản Sơn kia bởi thứ kỷ niệm này gần như là sỉ nhục với hắn, mỗi lần nghĩ tới Phong Nhất Trận đều hận không thể tự tặng cho mình một cái tát.

Năm đó hắn có thể coi là đỉnh tiêm chiến lực, có thể sánh cùng Hồ Phỉ, Đường Vô Lệ hay thậm chí là cả Vô Song, chiến lực của hắn khi đó toàn bộ mở ra thì cho dù lão tiền bối trong Thiên Ý Thành cũng không phải không có sức đánh một trận nhưng trong trận chiến cuối cùng kia hắn lại chẳng làm được bất cứ thứ gì.

Đoàn đội tối hôm đó có bao nhiêu người vong mạng?, đoàn đội tối hôm đó chịu hiểm nguy ra sao hắn đương nhiên rõ cũng vì hiểu rõ nên Phong Nhất Trận mới lựa chọn rời khỏi Thiên Ý Thành, không tiếp tục đi theo Vô Song hay Hồ Phỉ, hắn năm trước thật sự không có mặt mũi gặp người.

Đương nhiên những ký ức không muốn nhớ kia cũng không thể xóa nhòa đi, trong cái ký ức đó Phong Nhất Trận đặc biệt nhớ rõ một số người.

Đầu tiên là đội ngũ nhà Đường gia, Đường gia ở nam phương còn mạnh hơn Đại Đao Môn, tuy hai bên nước sông không phạm nước giếng nhưng mà cũng chẳng lạ gì nhau, Phong Nhất Trận quên đượcc ái đám Đường Môn kia là việc không thể nào.

Thứ hai thì chính là đội ngũ của Vô Song, ngoại trừ Vô Song ra còn có Hồ Phỉ cùng Cổ Đại Ngưu.

Hồ Phỉ cùng Vô Song có thể tạm không nói nhưng Cổ Đại Ngưu đúng là đặc biệt.

Phong Nhất Trận khi xưa chưa được nhìn thấy Cổ Đại Ngưu thể hiện, cũng không biết kẻ này mạnh thế nào nhưng từ trong lời nói của đoàn đội có thể nghe ra Cổ Đại Ngưu là tồn tại đặc biệt trong đội ngũ, đặc biệt đến mức là người duy nhất được Vô Song mang theo bên người, một đường chỉ dạy, đến cả Hồ Phỉ cao ngạo hay Đường Vô Lệ đều phải gật đầu với sự thần kỳ của Cổ Đại Ngưu.

Phong Nhất Trận khi xưa chưa được tận mắt thấy Cổ Đại Ngưu thần kỳ ở chỗ nào, hắn chỉ biết kẻ này vừa ngốc vừa thô kệch lại có thể đi cùng tiểu mỹ nhân, trong lòng đương nhiên có chút không thích, cho dù đến tận bây giờ Phong Nhất Trận vẫn chưa hình dùng ra quái nhân kia có cái gì đặc sắc nhưng mà ngày hôm nay khi một lần nữa gắn hai cái thân ảnh vào nhau thì Phong Nhất Trận liền giật mình.

Cổ Đại Ngưu năm trước... Phong Nhất Trận muốn giết hắn chỉ cần đao nhưng mà năm sau có một kẻ gọi là Cổ Chân xuất hiện, kẻ này muốn đánh bại Phong Nhất Trận có lẽ cũng chỉ cần chưởng.

Phong Nhất Trận đứng lên, ánh mắt nhìn về phía khán đài, nhìn thân ảnh Cổ Chân cùng Trầm Côn liên tục va chạm vào nhau, một thủ một công, người dũng mạnh như long như hổ kẻ thì lại bình chân như vại vững như đại sơn.

Nhìn trận đấu này Phong Nhất Trận rốt cuộc híp mắt lại, hắn lúc này lại nhận ra một điểm nữa.

Dung mạo của Cổ Chân đương nhiên khác Cổ Đại Ngưu nhưng mà tại cái thời đại này khuôn mặt khác nhau chưa chắc đã là người dù sao còn có thứ gọi là thuật dịch dung tồn tại, lúc này Phong Nhất Trận chỉ chú ý vào đôi mắt của Cổ Chân.

Cổ Chân chiến đấu cùng Trầm Côn như nước chảy mây trôi không có một tia lo lắng nhưng trong ánh mắt của hắn không có sự tinh minh cũng không hẳn là thản nhiên bình tĩnh, trong ánh mắt của Cổ Chân trái lại cho Phong Nhất Trận một cảm giác ngờ nghệch.

Phong Nhất Trận hiện tại trong lòng thậm chí đã chắc đến phần việc người trên đài chính là Cổ Đại Ngưu khi xưa, đương nhiên bản thân Phong Nhất Trận quan tâm tới vấn đề này không phải muốn bóc mẽ mà là muốn xác nhận một thông tin.

Cứ như thế đám đệ tử Đại Đao Môn thấy đại sư huynh rời khỏi vị trí rồi đi thẳng đến trận doanh Cái Bang.

_ _ _ _ _ _ __

Phong Nhất Trận một đường đi tới trận doanh Cái Bang cũng không làm cho quá nhiều người để ý nhưng mà đương nhiên cũng sẽ có đệ tử Cái Bang ngăn cản lại, lúc này có hai tên đệ tử Cái Bang ôm quyềnv ới Phong Nhất Trận mà hỏi.

“Phong công tử, người đây là? “.

Phong Nhất Trận xuất hiện trên đài đương nhiên mấy đệ tử Cái Bang này phải biết, Phong Nhất Trận đối với hai người cũng không làm khó dễ chỉ thản nhiên mà đáp.

“Phiền hai vị tiểu huynh đệ giúp ta gửi lời tới Tử Y cô nương, nói với Tử Y cô nương Nhất Trận có việc muốn cầu kiến “.

Hai đệ tử Cái Bang nhìn nhau, bọn họ đương nhiên cũng không dám trái lời Phong Nhất Trận dù sao chỉ là chuyển tin mà thôi thế là một trong hai người lập tức rời đi.

Viên Tử Y danh tiếng rất lớn, bình thường đối mặt với nàng là ai cũng cảm thấy sợ hãi đặc biệt là những tiểu đệ tử dạng như thế này.

Viên Tử Y không chỉ mạnh mà nàng còn xuất thân Nga My, rất nhiều người đều nói Viên Tử Y thực sự có ác cảm rất lớn với nam nhân nhưng mà hiện tại thì khác, Viên Tử Y rõ ràng đang thể hiện mình cực kỳ quen thuộc cùng ‘Hoàng Dung’ công tử của Cái Bang.

Thân phận của Hoàng Dung lúc này cực kỳ đặc biệt nhưng mà bất cứ đệ tử nào của Cái Bang đều đang nhìn Hoàng Dung bằng con mắt khác bởi vì bọn họ cũng có thể nhận ra một số thứ, nhận ra Hoàng Dung là truyền nhân Đả Cẩu Bổng Pháp, lúc này tại trận doanh Cái Bang lời nói của Hoàng Dung chỉ sợ không kém bất cứ trưởng lão nào.

Hoàng Dung cùng Viên Tử Y là bằng hữu như vậy Viên Tử Y đương nhiên cũng là bằng hữu của Cái Bang vì vậy đối với đệ tử của Cái Bang bản thân Viên Tử Y cũng không còn đáng sợ như xưa.

Lúc này cả Viên Tử Y cùng Hoàng Dung đều đang bị hút vào trận chiến, cả hai người thực sự rất khó thoát ra được trận chiến kia, trận chiến giữa truyền nhân Võ Đang cùng truyền nhân Bắc Thiếu Lâm.

Một trận chiến này không hổ là trận chiến được kỳ vọng nhất cũng là trận chiến đáng xem nhất, hai người quá mức cân tài cân sức, trên võ đài đã giao thủ hơn trăm chiêu vẫn chưa có ai lộ ra bại thế, đến cả thắng bại cũng khó phân.

Ngay lúc Tử Y đang chú tâm thì bên ngoài có một tiểu đệ tử Cái Bang chạy tới một mặt cung kính lên tiếng.

“Tử Y cô nương, bên ngoài có Phong công tử muốn cầu kiến người “.

Âm thanh này không khỏi làm phân tâm cả Viên Tử Y cùng Hoàng Dung, hai nàng nhìn nhau một chút sau đó Viên Tử Y mới hỏi.

“Phong công tử?, ai là Phong công tử? “.

Nàng lúc này thực sự chưa nghĩ ra kẻ trong miệng đệ tử Cái Bang kia là ai.

Tiểu đệ tử nghe nàng hỏi lại một lần nữa cung kính đáp.

“Là Phong Nhất Trận công tử, Đại Đao Môn truyền nhân “.

Viên Tử Y nghe vậy lại ngẩn ra, nàng đâu có việc gì để nói với Phong Nhất Trận, nàng cũng không phải không biết kẻ này, phải nói là ‘miệng chó không mọc được ngà voi’, ngoại trừ trêu đùa nữ nhân ra còn có việc gì để nói?.

VIên Tử Y ánh mắt không khỏi híp lại, nàng bản thân liền không muốn đi gặp Phong Nhất Trận nhưng mà ở bên cạnh Hoàng Dung lại đưa tay ra nhẹ vỗ vào tay nàng sau đó gật đầu với nàng.

Viên Tử Y nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Dung, suy nghĩ một chút cũng gật đầu rồi đi.

Phong Nhất Trận lúc trước chưa đánh đã thua, người ngoài chỉ chê cười hắn nhưng mà kẻ này không biết vô tình hay cố ý lại giúp Tử Y có thêm một chút thời gian chí ít là ổn định lại trạng thái của chính mình, tránh được một trận chiến vô nghĩa lại thêm nơi đây là phương nam vì vậy cũng tạm coi là sân nhà của Phong Nhất Trận, Viên Tử Y về tình về lý cũng không nên quá mức cự tuyệt kẻ này.

Nàng cũng không tin Phong Nhất Trận dám trước mặt nàng làm cái gì, nếu hắn dám nàng tuyệt đối cho hắn gặp mặt.

Một đường theo vị đệ tử Cái Bang kia dẫn đi rất nhanh Tử Y đã thấy Phong Nhất Trận đợi sẵn, hắn vừa nhìn thấy Tử Y ánh mắt có chút giật giật, Phong Nhất Trận vẫn là tương đối e ngại Tử Y.

Viên Tử Y nhìn thấy Phong Nhất Trận nàng cũng chẳng nghĩ nhiều, đầu tiên khẽ ra hiệu cho đệ tử Cái Bang rời đi sau đó tiến thẳng đến phía Phong Nhất Trận mà hỏi.

“Ngươi muốn gặp ta?, có việc gì? “.

Phong Nhất Trận cảm nhận được ngữ khí của Viên Tử Y bất quá hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hắn đối với Viên Tử Y mở miệng.

“Tử Y cô nương, cô nương có nhớ năm ngoái ngươi hỏi ta về việc Thiên Ý Thành? “.

Viên Tử Y nghe thấy Phong Nhất Trận hỏi trong lòng lập tức xuất hiện tò mò.

Nàng đương nhiên muốn biết việc của Thiên Ý Thành.

Những năm qua nàng rất muốn tìm được tung tích Vô Song, nàng rất muốn biết Vô Song gặp qua cái gì ở Thiên Ý Thành, có ai bắt nạt sư muội của mình không nhưng mà tung tích của Vô Song cứ như tan vào bọt nước vậy.

Nàng đâu phải chỉ đi hỏi một mình Phong Nhất Trận?, nàng thậm chí tìm thấy rất nhiều kẻ từ Thiên Ý Thành đi ra sau đó muốn hỏi về Vô Song nhưng sư muội nàng cứ như tan vào bọt nước vậy, cứ như biến mất trên thế gian, căn bản... không có đệ tử nào của Thiên Ý Thành biết tung tích Vô Song.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio