Trong đêm tuyết, Chúc Thanh Thần đi tới chỗ Tiết Định đang đứng, yên lặng nhìn anh chăm chú: "Anh làm sao vậy?"
Anh nắm chặt điện thoại trong tay, một lát sau nở nụ cười: "Không có việc gì, chỉ là ở cơ quan có chút việc nên tôi cần phải gọi điện cho Kiều Khải."
Liếc mắt nhìn sang quán bar nọ, anh hỏi: "Quay lại đó chứ?"
"Không cần, múa cột cũng kết thúc rồi, bên trong chẳng còn gì thú vị cả."
Tiết Định bật cười.
Cô gái này, tính tình cũng thật thẳng thắn.
Rồi hai người quay trở về, thong thả cùng nhau tản bộ dọc con phố nhộn nhịp.
Biển người chen chúc nhau, người tới người lui tấp nập.
Lượng người quá đông khiến hai người bị tách nhau ra, Tiết Định quay đầu lại thì thấy Chúc Thanh Thần đã bị đẩy lùi lại phía sau, không thể tiến lên được.
Cô không biết đường, bây giờ mà lạc đường thì thật là rắc rối.
Lại tiếp tục một đợt người tràn tới, Chúc Thanh Thần đang lúc hoảng sợ bỗng nhiên cổ tay được nắm chặt: "Đuổi kịp cô rồi."
Dòng người vội vã bước qua khiến Tiết Định trong phút chốc phải nới lỏng bàn tay.
Chúc Thanh Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm nơi cổ tay vừa được Tiết Định nắm qua, trong lòng hơi bứt rứt.
Mắt Tiết Định vẫn tập trung nhìn về phía trước nhưng thấy tay cô khẽ động trong lòng lại không muốn buông ra.
Thoát khỏi con phố đông đúc, hai người đi thêm một đoạn đường ngắn nữa, rất nhanh đã về đến con hẻm nhỏ nhà Tiết Định.
Điện thoại Tiết Định chợt reo.
Lưu Học Anh gọi tới, chỉ nói: "Mẹ đang ở Thành Bắc, ở đây tuyết rơi rất dày nên không thể về nhà được. Có lẽ đêm nay sẽ ngủ ở ngoài, con không cần lo lắng cho mẹ."
Tiết Định gật đầu: "Con biết rồi. Đợi lúc nào tuyết ngừng rơi thì mẹ hãy về."
"Được. Đúng lúc ở đây cũng có văn kiện cần giải quyết nên cũng khá thuận tiện."
Sau khi ly hôn Lưu Học Anh dọn đến Thành Bắc nên cũng có nhà ở đó.
Đợt này Tiết Định về nhà ăn Tết nên bà mới quay lại để thăm con trai. Tuy nói hai người ở chung nhưng phần lớn thời gian là ai làm việc nấy, nhưng dù sao cũng là ở cùng một mái nhà, cùng nhau ăn cơm và sinh hoạt nên cũng tốt hơn sống một mình ở ngoài.
Kiểu quan hệ thế này, một lời khó nói hết.
Tiết Định ngắt điện thoại, quay sang hỏi Chúc Thanh Thần: "Đêm nay cô định ở đâu?"
"Nhà anh lớn đến như vậy chẳng lẽ không có chỗ cho tôi sao?"
Anh thật không biết nên khóc hay cười, "Hơi một tí là đòi ngủ ở nhà người khác, Chúc Thanh Thần, rốt cuộc là cô có biết xấu hổ không vậy?"
"Dù sao cũng đã từng chung chăn gối, cái gì không nên nhìn cũng đã nhìn, tôi còn gì phải ngại nữa?" Cô buông tay, "Huống hồ bây giờ tôi còn đang thiếu nợ vạn, lấy đâu ra tiền để mà thuê khách sạn?"
Xem ra cũng rất hợp lý.
Tiết Định liếc cô một cái, không nói lời nào, chỉ cười hai tiếng rồi dẫn cô vào nhà.
Mở cửa, bên trong sân dày một tầng tuyết phủ, tuyết vẫn đang rơi. Tiết Định thật sự rất lười, đằng nào ngày mai mặt trời lên tuyết cũng tan, việc gì phải dọn?
Nhưng Chúc Thanh Thần là người phương Nam, thấy tuyết thật sự vui sướng, reo lên một tiếng rồi vỗ vai Tiết Định.
"Tôi muốn đắp người tuyết."
Tiết Định chưa từng thấy cô vui vẻ đến như vậy, dường như sau khi Khương Du và Chúc Sơn Hải ly hôn, cô đã buông bỏ tất cả gánh nặng để bắt đầu cuộc sống mới.
"Để tôi đi lấy chút đồ."
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ cưng chiều cô đến vậy.
Cô không được bố cưng chiều, vậy để anh.
Đi tới mở tủ lạnh, Tiết Định cầm một củ cà rốt, bởi vì không có quả anh đào làm mắt nên anh không chút do dự mở túi chocolate đồng nghiệp mang về từ Bỉ.
Trông qua dường như thật đắt nhưng Tiết Định lại không thích ăn, nên lấy để làm mắt người tuyết.
Đang muốn đóng tủ lạnh lại thoáng thấy hộp kẹo đặc biệt mua cho Chúc Thanh Thần lúc ở Giang Nam nhưng lại chưa có cơ hội đưa. Nghĩ một chút rồi quyết định mang theo.
Chúc Thanh Thần ngồi xổm ngoài sân, người đã đọng một tầng tuyết vẫn gắng sức hoàn thành nốt tác phẩm của mình.
Tiết Định ném chocolate và cà rốt xuống bên chân cô.
"Mắt, mũi."
Cuối cùng lại nhẹ nhàng đưa hộp kẹo tới. "Còn cái này."
"Đây là cái gì?" Chúc Thanh Thần đưa tay nhận lấy nhưng bởi vì hộp kẹo sắt vừa lấy từ tủ lạnh, nhất thời giật mình, "Lạnh quá!"
Tiết Định đứng bên cô, nhìn từ trên xuống, thuận miệng nói.
"Mấy hôm trước ở cơ quan có người đi công tác, mua tặng tôi hộp kẹo nhưng tôi lại không thích ăn, nên đưa cho cô."
Vừa dứt lời, Chúc Thanh Thần đã cầm hộp kẹo, chăm chú đọc dòng chữ nhỏ.
"Đường , huyện Thương Tô Châu, kẹo thủ công Tô Tiểu Thư."
Tiết Định: "..."
Chúc Thanh Thần: "..."
Mắt to trừng mắt nhỏ, lát sau, Chúc Thanh Thần cười xì một tiếng: "Xem ra kẹo huyện Thương của chúng ta đã xuất khẩu cả ra nước ngoài, sắp thành thương hiệu quốc tế rồi."
Tiết Định cũng không nhịn nổi cười, bị vạch trần mà mặt dày không thấy xấu hổ, ngược lại cũng ngồi xổm xuống, tiện tay cướp luôn hộp kẹo, "Không muốn thì thôi vậy."
Cô vội vàng giật lại, "Ai nói không muốn? Tôi muốn!"
Tiết Định nhìn cô cẩn thận từng li từng tí cầm hộp kẹo, lau lau hai cái, mặt mày hớn hở bỏ vào túi áo trong.
Ngoài cửa lớn, đèn đường tỏa ánh hoàng hôn, chiếu vào gương mặt trẻ trung của cô, còn cô thì vẫn cúi đầu, chăm chú đắp người tuyết.
Ngón tay dù đã lạnh cóng đến đỏ ửng lên nhưng cô vẫn không chịu dừng lại.
Tiết Định ngồi im quan sát, trong đầu cũng không biết nghĩ gì, hỗn loạn như bầu trời đầy tuyết.
Cô vẫn còn trẻ, dù bây giờ có bằng lòng bôn ba khắp nơi với anh nhưng làm sao biết ba mươi, bốn mươi năm sau sẽ thế nào?
Liệu cô có nhớ cuộc sống hôn nhân yên ả không?
Liệu cô có cảm thấy mệt mỏi vì phải lo lắng cho anh mỗi ngày không?
Liệu cô có bằng lòng cả đời theo anh phiêu bạt không?
Cả đời, hai tiếng này đối với anh thật quá xa lạ. Bố mẹ, ông bà, rồi bạn bè không đi xa thì cũng ở quá xa.
Anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cô độc chèo lái con thuyền cuộc đời, con đường phía trước thế nào, anh chẳng hề để tâm. Nhưng anh chẳng bao giờ nghĩ rằng, một ngày nọ lại có người xuất hiện khiến anh phải suy nghĩ lại về cuộc sống của mình.
Nếu như nửa đường cô muốn xuống thuyền thì anh biết phải làm sao?
Có hay không chỉ là mong muốn nhất thời?
Anh yên lặng nhìn gò má cô.
Nếu đã có được, làm sao có thể cam lòng buông tay.
Nửa năm rồi.
Nửa năm qua, anh chưa từng nói về chuyện yêu đương, chưa từng có hành động gì ám muội, chỉ cứ như vậy mà ngóng trông, mong nhớ, thật giống như trúng độc dược gây nghiện.
Nếu thật sự ở bên nhau, còn có thể buông bỏ sao?
Anh như người mắc bệnh nan y, chẳng thể suy nghĩ được điều gì khác nữa.
Tiết Định như rơi vào hỗn loạn, giống như nơi mặt đất phủ dày tuyết trắng kia, nhìn qua thì chỉ thấy một màu trắng xóa, sạch sẽ đơn thuần nhưng thật ra bụi bặm đều chôn giấu ở dưới.
Bất chấp hậu quả để yêu một người, đến lúc tình cảm mãnh liệt qua đi, thực tế tàn khốc ập tới, vấn đề riêng của từng người có thể sẽ là điều phá tan đi tất cả những kỉ niệm tốt đẹp, và rồi tình yêu cũng sẽ biến mất.
Trong lúc Tiết Định vẫn còn đang ngây người, Chúc Thanh Thần đã sớm hoàn thành xong tác phẩm người tuyết của mình.
Cà rốt gắn làm mũi.
Viên chocolate cầm trên tay đặt vào làm mắt, nhưng cô bỗng nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm viên kẹo.
Trông thật sự rất đắt!
Cô suy nghĩ một chút rồi dứt khoát bỏ viên chocolate kia vào trong miệng, hương vị ngọt ngào tan chảy nơi đầu lưỡi, quả thực là kẹo ngon mà.
Quay đầu lại định hỏi Tiết Định tại sao lại lãng phí kẹo ngon như vậy thì cô lại thấy anh đang ngây người nhìn về phía cô, mà cũng có thể là đang hướng mắt vô định nhìn một thứ gì khác.
Thấy anh như vậy, trong đầu Chúc Thanh Thần chợt nảy ra ý đồ xấu.
Cô cúi người vo tròn một nắm tuyết trong tay, thừa dịp anh không chú ý liền cầm nắm tuyết ném về phía cổ áo anh.
Bụp!
Nắm tuyết đập vào cổ Tiết Định, tan ra bốn phía, hầu hết đều rơi xuống đất nhưng cũng không ít tuyết đã chui lọt vào cổ.
Tiết Định kêu lên một tiếng, toàn thân rùng mình vì lạnh.
Vụn băng lọt vào trong áo, cảm giác ấy quả thật...
Phục hồi lại tinh thần, anh cũng nhanh chóng cầm một nắm tuyết ném về phía cô. Anh không phải quân tử mà báo thù mười năm chưa muộn, có thù phải báo, có tuyết phải ném.
Chúc Thanh Thần tránh không kịp, chỉ biết lấy tay che mặt, cả người mất trọng tâm rồi ngã về phía sau, mông đặt xuống nền tuyết.
Tuyết tan rất nhanh liền thấm ướt quần, cô muốn đứng lên nhưng lại không biết tuyết đọng đã quá dày, mông cô lún rất sâu, mà cô lại ngồi một thời gian dài để đắp người tuyết nên giờ hai chân tê mất cảm giác.
Dù đã cố thử mấy lần nhưng đều không thể đứng lên được.
Tiết Định tiến lên hai bước cầm tay cô kéo lên.
Hai tay Chúc Thanh Thần đột nhiên bị nắm chặt, dùng sức lôi kéo nên cũng thuận đà kéo luôn cả Tiết Định ngã xuống tuyết. Nhưng cũng bởi dùng sức quá nhiều nên chính cô cũng ngã nằm ra tuyết.
Tiết Định ngã xuống bên cạnh người cô, vừa quay đầu lại đã thấy Chúc Thanh Thần đang nằm ngửa, không kiêng nể gì mà ôm bụng cười ha ha.
Nằm giữa nền tuyết trắng, đôi mắt cô đen láy, ngời lên bừng sáng.
Mà cô cứ dùng đôi mắt trong veo ấy nhìn anh đầy sống động, tiếng cười vui vẻ giòn tan xóa mờ không gian lạnh lẽo.
Thật giống như khi trên cao nguyên Golan ở Israel, cô không kiêng nể gì cả cởi áo khoác ra, bước đi trong mưa gió.
Cũng chính từ thời khắc đó, Tiết Định đã biết bản thân sẽ không bao giờ có thể quên Chúc Thanh Thần.
Bề ngoài cô lạnh như băng nhưng thực sự bên trong lại là một trái tim ấm nóng, ân cần.
Tiết Định xoay người, hai tay chống xuống nền tuyết lạnh, không vội vàng trở lại.
Quỷ thần xui khiến thế nào lại cúi gần Chúc Thanh Thần.
Gió thổi trên đầu, tuyết rơi dưới thân, hình nộm người tuyết đã bị anh làm nát. Đêm tuyết ở nơi phương Bắc này rất lạnh, trên đường phố, trong từng hẻm nhỏ đã không còn bóng người, mọi người đều đang ở trong nhà sưởi ấm.
Vậy mà vẫn có hai người đang nằm giữa trời tuyết lạnh ấy.
Tiết Định cảm thấy trong lòng như có lửa, nụ cười của Chúc Thanh Thần như càng làm ngọn lửa ấy bùng lên muốn thoát ra khỏi lồng ngực, khóe môi anh khẽ nhếch lên, chỉ muốn đem ngọn lửa trong lòng hòa tan theo nụ cười ấy, muốn cô có thể hiểu cảm giác trong lòng anh.
Đừng khiến ngọn lửa thiêu đốt một mình anh.
Đừng giày vò anh thêm nữa, anh thực sự không thể tiếp tục chống cự.
Linh hồn của anh có hai nửa, nửa thì muốn hôn cô, nửa kia muốn ngăn lại.
Nhưng khi đã động lòng sẽ chẳng thể nghe theo lý trí nữa, thân thể chỉ biết hành động theo tiếng nói của trái tim.
Rốt cục, Tiết Định chống tay trên tuyết, cúi xuống sát mặt Chúc Thanh Thần.
Cô đưa mắt nhìn anh, lông mi khẽ run lên, hai mắt vô thức nhắm nghiền.
Nhưng ngoài cửa bỗng nhiên có người nặng nề đập cửa.
Rầm rầm rầm...
Chúc Thanh Thần vội mở mắt, Tiết Định cũng vội khôi phục lại ý thức.
Tối nay trong nháy mắt đã có hai lần anh muốn hôn cô.
Nhưng cả hai lần này đều không thực hiện được.
Anh hiểu và cô cũng hiểu.
Tiết Định không nói lời nào liền bò dậy, đi ra ngoài mở cửa.
Kẻ vừa đập cửa là một tên say rượu đến mất lý trí. Nghe tiếng mở cửa, anh ta quay đầu nhìn, tay cầm chai rượu cười ha ha với Tiết Định.
...
Tiết Định không nhịn được chửi thầm một câu, nhưng trong phút chốc lại khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh như ban đầu.
Sau lưng, Chúc Thanh Thần không biết từ lúc nào cũng đã ngồi dậy, phủi mông một cái, cười mà như không cười nhìn anh, "Vừa rồi anh muốn hôn tôi đúng không?"
Anh liếc cô một cái, tay cũng phủi phủi chỗ tuyết còn dính trên quần áo, "Chắc tôi phải đói khát lắm mới muốn hôn một người đàn ông."
Phủi sạch quần áo rồi, Tiết Định vòng qua người Chúc Thanh Thần đi vào nhà.
Cô vội đi theo, kéo vạt áo anh giữ lại, "Anh đừng có giả vờ, tôi thấy hết rồi, rõ ràng là anh muốn hôn tôi. Một lần trong quán bar, một lần vừa rồi."
Tiết Định không thèm quay đầu lại: "Tự mình đa tình, bệnh phải trị."
"Anh biết trị sao?" Cô cười to phản bác, đi theo anh đến cửa, đứng chắn trước mặt anh nói, "Bằng không anh thử hôn tôi một cái xem có thể chữa khỏi bệnh hay không?"
Cô mặt dày theo anh vào phòng.
Tiết Định không để ý đến cô, lấy khăn tắm trong ngăn kéo, đi vào qua phòng chứa đồ mà Lưu Học Anh đã sắp xếp trước Tết âm lịch lấy đồ rửa mặt.
Mẹ anh thích nhất là chuẩn bị chu đáo, cuối cùng hôm nay cũng phát huy được tác dụng.
Ra khỏi phòng, anh đưa hết đống đồ vừa lấy cho Chúc Thanh Thần.
"Cầm lấy... đi tắm đi."
Cả người cô toàn là tuyết, lại bị lò sửa trong nhà làm ấm nên cả người đều ẩm ướt, ngay cả tóc cũng không ngoại lệ.
Nếu không đi tắm nước nóng, e rằng sẽ bị cảm lạnh.
Giờ khắc này, hai người đều có cảm giác đây không phải là ở Bắc Kinh mà là đang ở Israel.
Mọi chuyện đều giống nhau như đúc.
Hai người lại cùng ở dưới một mái nhà, cùng nhau làm những việc như vậy.
Chúc Thanh Thần ôm đống đồ, nói: "Anh là đồ nhát gan, hôn một cái cũng đâu có chết. Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp đó." Sau đó đi vòng qua người anh, đi tới nhà vệ sinh.
Vừa đi được mấy bước, cô chợt quay người lại.
Chỉ thấy Tiết Định đứng ở sau lưng, khóe môi chưa kịp thu ý cười, đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng mềm mại hiếm thấy.
Thấy cô bỗng nhiên quay đầu lại, anh sững sờ trong giây lát, cố gắng che giấu nụ cười vừa rồi.
"Còn không đi tắm đi?"
Anh cau mày nhìn vết nước đọng trên sàn nhà, "Tắm xong thì ra lau sạch sàn nhà hộ tôi."
Cô cong môi, như là bắt được điểm yếu của anh, cũng không thèm nói gì quay đầu đi vào nhà tắm.
Đóng cửa lại, nhìn chằm chằm vào tấm gương đối diện.
Cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, hai gò má phiếm hồng từng chút từng chút, hai tay ôm chặt đống đồ trước ngực.
Đúng là đồ ngốc.
Lúc nào cũng bày vẻ mặt nghiêm túc nhưng thực ra tâm tình gì đều để trong mắt.
Động lòng.
Từ chối.
Dịu dàng.
Chần chừ.
...
Cô cứ như vậy ôm đống đồ kia rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, gương mặt ngày càng ngập ý cười, mặc dù toàn thân ướt nhẹp trông thật vụng về, nhưng trong mắt vẫn lấp lánh ánh sáng.
Tối nay rất yên tĩnh, ngoài tiếng gió thổi ngoài cửa sổ thì nơi đây thật yên lặng, vắng vẻ.
Có thể cũng không phải hoàn toàn vắng vẻ.
Thịch, thịch, thịch.
Trong phòng ngoài phòng, hai người hai tiếng tim đập, âm thanh càng ngày càng lớn, càng ngày càng không thể không chú ý.
Cô biết, Tiết Định đã động lòng.
_____________________________________
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tôi là người phóng khoáng, chương tiếp theo sẽ cho họ hôn một cái. Ừm, một lần nửa tiếng thì thế nào? Tôi vẫn còn tương đối lưu ý đến suy nghĩ của những bạn đọc bình luận, ngày hôm qua xấp xỉ bình luận, vẫn gợi cho tôi một chút ý tưởng.
Cá nhân tôi thích tình cảm mưa dầm thấm lâu, không thích tình yêu từ cái nhìn đầu tiên mà thích sự ổn định.
Có một bình luận tôi cảm thấy khá là đạo đức giả, nhưng mà tôi có thể thấy có vẻ đó là cảm xúc tự nhiên nhưng lời nói lại mang một chút tự kiêu tự đại. Người kiên cường có thể trở nên mềm yếu, người mềm yếu cũng có thể hóa kiên cường. Trong mắt tôi đây chính là yêu. Đồng thời tình cảm hai người họ cũng đang dần ấm lên thì cũng nên trở về Israel đối mặt với khó khăn, không cần lo lắng tình cảm tiến triển chậm.
Có người thích kịch tình, có người thích tình cảm, tôi sẽ cố gắng chú ý hơn.
Chương vừa rồi cũng gặt hái được khá nhiều.
Cũng cảm ơn mọi người đã đề nghị, tôi đều đã cố gắng đọc hết.
Tôi mong mọi người sẽ tiếp tục theo dõi, ngày mới vui vẻ.