Trải qua chín tháng mang thai cực khổ, cuối cùng Mạnh Ảnh cũng sinh hạ đứa bé. Em bé là một đứa con trai, Mạnh Ảnh có hơi chút thất vọng, thật ra cô thích con gái hơn. Trình Diệc Nhiên cũng không quan tâm đứa bé là trai hay gái, miễn là con của họ, anh cũng sẽ đối xử như nhau, đứa bé ra đời anh thật sự rất vui mừng.
Trẻ sơ sinh thật sự trông không đẹp lắm, Mạnh Ảnh không ngờ mình vừa cực khổ sinh con ra mà đứa bé lại không đẹp không sáng sủa như vậy, cảm thấy hơi chán nản.
Nhưng Trình Diệc Nhiên thì không như vậy, cẩn thận ẵm con, một bên ra sức khen con thật đẹp, đôi khi khen quá làm Mạnh Ảnh thấy anh thật khoa trương, thật là mù quáng.
Sinh con thật sự quá đau đớn, Mạnh Ảnh cảm thấy mình thật sự cửu tử nhất sinh, lúc đó cô thật sự cảm thấy mình sắp chết, vì vậy hạ quyết tâm chỉ sinh một lần, sau này tuyệt đối không sinh nữa.
Mà Trình Diệc Nhiên đứng bên ngoài phòng sanh nghe Mạnh Ảnh khàn giọng kêu khóc đến kiệt sức, làm lòng anh cũng vỡ vụn, trong lòng cũng hạ quyết tâm không để cô sinh con thêm nữa.
Cũng may là đứa bé ra đời rất suông sẻ.
Mạnh Ảnh nằm viện một tuần liền nhất quyết muốn xuất viện, cô thật sự không thích mùi vị của bệnh viện.
Trở về nhà, Trình Diệc Nhiên lại càng chăm sóc Mạnh Ảnh tốt hơn, có thể nói là săn sóc tỉ mỉ chu đáo ở tất cả các phương diện.
Trong nháy mắt, hai tháng đã trôi qua. Con của họ càng ngày càng kháu khỉnh, đôi mắt đen láy cứ nhìn quanh, khiến Trình Diệc Nhiên hoàn toàn không thèm quan tâm đến công việc, cả ngày chỉ chờ con thức giấc là ẵm con chơi đùa với con. Mạnh Ảnh bất đắc dĩ phải đuổi anh đi làm, bởi vì điện thoại trong nhà đều bị ba vị điều hành cấp cao trong công ty gọi muốn banh luôn rồi.
Có lẽ do đã làm Mẹ, cả trong lẫn ngoài của Mạnh Ảnh điềm đạm rất nhiều, thật sự có thể nhận được danh hiệu dịu dàng hòa nhã. Dần dần cũng không còn hận Mạnh Hoành Nghiệp nữa, thỉnh thoảng ẵm con trai đến nhà họ Mạnh thăm ông. Mạnh Hoành Nghiệp rất thích thằng cháu ngoại kháu khỉnh của mình, vào ngày đầy tháng liền đưa ngay % cổ phần Mạnh thị cho cháu ngoại.
Khoảng cách giữa Mạnh Ảnh và Ba không phải được hình thành chỉ trong một ngày, mặc dù không khí lúc gặp nhau không còn nặng nề như trước, nhưng vẫn không nói chuyện với nhau nhiều lắm, bầu không khí chỉ trở nên vui vẻ hơn nhờ đứa cháu ngoại mà thôi. Tiểu tử kia ở trong lòng Mạnh Hoành Nghiệp cực kỳ ngoan ngoãn, đôi mắt đen láy của nó mở to, nước miếng trong miệng chảy ròng ròng, đôi lúc còn dính vào quần áo của Mạnh Hoành Nghiệp, Mạnh Hoành Nghiệp cũng không để ý tiếp tục chơi đùa với cháu ngoại. Thời gian này không khí giữa họ dịu đi không ít, chỉ như vậy Mạnh Ảnh cũng đã rất hài lòng, ít nhất cô cũng biết Mạnh Hoành Nghiệp không phải là hoàn toàn không để ý đến cô.
Buổi tối, Mạnh Ảnh thật vất vả đưa tên tiểu tử ban ngày ngủ, ban đêm lại nghịch ngợm kia về nhà dỗ ngủ, bản thân lại mệt mỏi kinh khủng. Trình Diệc Nhiên tắm rửa đi ra, tự giác làm khô đầu tóc, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Mạnh Ảnh, hỏi, “Con trai đã ngủ rồi sao?”
“Ừm.” Mạnh Ảnh mệt chết đi, không muốn nói chuyện, ậm ừ một tiếng, nhắm mắt trở mình đưa lưng về phía anh.
“Mệt sao?” Trình Diệc Nhiên quan tâm giúp cô xoa bóp.
Mạnh Ảnh tóm lấy tay anh, “Đừng làm rộn, tắt đèn ngủ đi. Sáng sớm hôm nay con trai anh mới hơn giờ đã khóc ầm ĩ, cả ngày em đều muốn ngủ.”
“Ừ, vợ yêu, em vất vả rồi.” Trình Diệc Nhiên lại ngoan ngoãn tắt đèn, đau lòng ôm Mạnh Ảnh vào trong lòng.
Nhưng Trình Diệc Nhiên lại không thể nào ngủ được, khó chịu cọ sát vào người Mạnh Ảnh.
Mạnh Ảnh vừa chìm vào giấc ngủ thật khó khăn lại bị anh làm tỉnh, lui người rời khỏi lòng anh rồi tiếp tục ngủ.
Trình Diệc Nhiên không chịu bỏ qua như những lần trước, ôm cô nài nỉ nói: “Vợ yêu…”
“Đừng làm rộn, ngủ đi.” Mạnh Ảnh vỗ về tính hôn nhẹ anh, vỗ vỗ vào tay anh bày tỏ an ủi.
Trình Diệc Nhiên đâu chịu buông tha cho cô, anh cũng đã vài tuần không được chạm vào cô. Con trai bảo bối của anh mỗi ngày sáng sớm sẽ khóc rống, Mạnh Ảnh bây giờ lại cực kỳ xem trọng con trai của họ, mọi việc đều tự mình làm, ban ngày muốn hết lòng chăm sóc, đến ban đêm vừa ngã đầu vào gối là ngủ ngay, khiến Trình Diệc Nhiên mỗi đêm buồn bực không thôi. Dù sao anh cũng rất yêu thương cô, nên cũng không kiếm chuyện với cô, nhưng anh cảm thấy lực khống chế của mình dần dần mất hiệu lực, vợ yêu trong ngực cái gì cũng không thể làm thì hết sức thống khổ.
“Vợ ơi, anh không ngủ được.” Trình Diệc Nhiên buộc chặt cánh tay, vùi đầu vào trong tóc cô, giọng nói cực kỳ ủy khuất.
Đã lâu Mạnh Ảnh không hề phản ứng chút nào, Trình Diệc Nhiên biết cô đã ngủ lại, ảo não tiếp tục dán sát vào cô rồi cọ cọ.
Mạnh Ảnh lại bị anh làm tỉnh giấc, bất đắc dĩ nói: “Không ngủ được đi ra ngoài chạy hai vòng đi, ngoan! Đừng quấy em, em rất buồn ngủ mà.”
Trình Diệc Nhiên mặc kệ, hướng về phía môi cô rồi hôn xuống, tay bắt đầu xấu xa luồn vào áo ngủ của cô.
Trình Diệc Nhiên làm rộn như vậy, Mạnh Ảnh cũng không ngủ được, đành phải giữ vững tinh thần ứng phó với anh.
Trình Diệc Nhiên thấy Mạnh Ảnh đáp lại hắn, vậy là có thể tiếp tục quấy.
Mạnh Ảnh không thể chịu nổi anh nữa, thở hổn hển cầu khẩn anh, “Anh yêu, ngủ đi, anh ngày mai còn phải đi làm.”
“Anh ngày mai không đi làm!”
Trình Diệc Nhiên hoàn toàn mất khống chế, không hề nghe được lời của Mạnh Ảnh, cả đêm quấn lấy Mạnh Ảnh làm rộn. Mạnh Ảnh thật sự không biết hỏi ông trời cái gì, trong lòng vừa yêu vừa bực hai cha con họ, cô đang nợ họ hay sao vậy? Một người hai người chỉ biết làm khổ cô thôi.
Trình Diệc Nhiên rốt cuộc thoả mãn, buổi sáng con trai vừa khóc lên thì tự giác biết dỗ dành con là trách nhiệm của mình, để Mạnh Ảnh ngủ một giấc ngon lành. Đêm qua cô thật sự rất mệt mỏi, đã vậy anh còn như bị điên không biết mệt cứ liên tục làm, sáng dậy nhìn mắt cô thâm quầng, khiến anh đau lòng chết mất.
Vì vậy…
Anh quyết định dành thời gian một ngày để uốn nắn đồng hồ sinh học cho con trai anh, thằng nhóc thật đáng đánh, ban ngày ngủ, ban đêm quậy, còn ra thể thống gì nữa! [Ten: ờ, ờ, ờ, ban đêm quậy giống ai ta :v]