Chương : Đôi Dép Này Từng Có Thằng Nào Đi Qua Chưa?
Hạ Tịch Quán ưỡn thẳng bờ lưng mềm mại: “Lục tổng, tôi có hứa với Dịch Dịch, như vậy đi, tôi mang Dịch Dịch đến chỗ tôi ăn cơm tối, ăn xong tôi lại đưa Dịch Dịch đến chỗ các anh, anh thấy được không?”
Vì Dịch Dịch, Hạ Tịch Quán mềm giọng, ăn nói khép nép thương lượng với anh.
Lục Hàn Đình mím môi mỏng, mấy giây sau nói: “Địa chỉ nhà cô.”
Hạ Tịch Quán và Tiểu Dịch Dịch hai mắt sáng ngời, anh đây là đồng ý!
Rất nhanh, chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng liền dừng dưới lầu trọ, Hạ Tịch Quán cũng không ở cùng Diệp Linh, mà là về ở nhà trọ ba năm trước của mình.
Xe ngừng lại, Hạ Tịch Quán mở cửa sau xe mang theo.
Tiểu Dịch Dịch đi xuống, theo phép lịch sự, cô phất phát tay với Lục Hàn Đình: “Lục tổng, tạm biệt.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán mang theo Tiểu Dịch Dịch xoay người đi vào nhà trọ.
Lúc vào thang máy, Tiểu Dịch Dịch ngước đôi mắt to đen như trái bồ đào nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô giáo tiên nữ, có phải cô rất sợ bố con hay không?”
Hạ Tịch Quán trong lòng lộp bộp giật mình, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Cô và Lục Hàn Đình đã là quá khứ rồi, hiện tại bên cạnh Lục Hàn Đình có rất nhiều phụ nữ, Hạ Tịch Quán tạm thời cũng không muốn để Tiểu Dịch Dịch biết quá khứ của cô và Lục Hàn Đình.
Tiểu Dịch Dịch bây giờ còn nhỏ, cũng không thể hiểu được thế giới của người lớn, huống hồ hiện tại quan trọng nhất vẫn phải để Tiểu Dịch Dịch nói được trước tiên.
“Dịch Dịch, bố con thoạt nhìn là một người rất cao lớn rất ưu tú, cho nên cô giáo Hạ có một chút… cảm giác kính nẻ với bố con.” Hạ Tịch Quán lựa lời mà nói.
Thì ra là vậy, Tiểu Dịch Dịch còn sợ cô giáo tiên nữ không thích bố của mình đấy, cái này thì cậu liền yên tâm rồi.
Trấn an Tiểu Dịch Dịch xong hai người liền đến trước cửa .
nhà trọ, Hạ Tịch Quán lấy chìa khóa ra mở cổng, mang theo Tiểu Dịch Dịch đi vào, cô vừa định đóng cửa.
Thế nhưng, lúc này đột nhiên có một bàn tay to chống lên ván cửa.
Người nào?
Đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán nhanh chóng lóe lên cảnh giác, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể cao to kia của Lục Hàn Đình xông vào ánh mắt.
Lục Hàn Đình tới!
Thần kinh căng thẳng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng thư giãn, thế nhưng cô nghi ngờ nhìn người người đàn ông ngoài cửa, anh… sao lại tới rồi?
Lục Hàn Đình đứng ở ngoài cửa, bàn tay to để ở cửa, sau đó anh nhắc đôi chân dài, thân thể cao ngắt đi thẳng vào.
“Lục tổng, anh sao lại… vào đây?” Hạ Tịch Quán nhìn anh.
Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Hạ Tịch Quán: “Con tôi ở chỗ này, tôi đương nhiên cũng muốn tới, nếu không… tôi lo lắng.”
..” Được rồi, lý do này làm cho Hạ Tịch Quán không còn cách nào phản bác.
Hạ Tịch Quán ở trong tủ giày lấy ra một đôi dép, đổi cho Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch, con vào phòng khách chơi một .
hồi.”
Tiểu Dịch Dịch gật đầu, chạy vào phòng khách.
Hạ Tịch Quán lại lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép màu _ xanh đen, đặt ở bên chân Lục Hàn Đình, cô ngồi xổm người xuống, đổi giày cho Lục Hàn Đình, động tác rất tự nhiên, như ba năm trước lúc hai người ở chỗ này cùng nhau.
Lục Hàn Đình nhìn cô gái ngồi xổm bên chân anh, nhấp môi mỏng: “Đôi dép này có mới không thế? Có thằng nào đi qua rồi không? Tôi mắc bệnh sạch sẽ, đôi dép mà thằng khác đi rồi tôi không muốn mang.”
Động tác Hạ Tịch Quán bị kiềm hãm, cô lúc này mới phát hiện động tác ngồi xổm người xuống đổi giày cho anh có bao nhiêu đột ngột, cô nhanh chóng đứng dậy: “Lục tổng, anh không thích thì đừng mang.”
Nói xong, cô bỏ lại anh, đi thẳng vào phòng bếp.