Chương : Anh Làm Gì Thế, Buông Tôi Ra!
Tiểu Dịch Dịch vô cùng không vui, cậu chu cái miệng nhỏ: “Bố, con đang tuổi ăn tuổi lớn mà, cơm phải nhường con chứ?”
Lục Hàn Đình cười nhạt: “Bố con mỗi ngày mệt đến chết đi sống lại kiếm tiền nuôi gia đình, lẽ nào cơm cũng không được ăn no?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng múc cơm ra, nhưng trong bát Lục Hàn Đình nhiều hơn một chút, trong bát Tiểu Dịch Dịch lại ít một chút: “Lục đại gia, Lục tiểu gia, như vậy được chưa?”
Hai bố con biểu thị được, ăn cơm, đêm nay đồ ăn Hạ Tịch Quán tự mình làm cũng không còn thừa chút gì, đều bị ăn hết sạch.
Một bữa cơm coi như vui vẻ kết thúc, Hạ Tịch Quán vào phòng bếp rửa chén, đến lúc đi ra phát hiện Lục Hàn Đình không thấy đâu.
“Dịch Dịch, bố con đâu?”
“Cô giáo tiên nữ, bố con vừa rồi mới đi ra, chắc là đến công ty, hay là, tối nay con ngủ lại đây nha?” Tiểu Dịch Dịch mong đợi nhìn Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đương nhiên là cầu còn không được, đúng lúc hai ngày trước cô đi shopping mua mấy bộ quần áo mới cho Tiểu Dịch Dịch.
“Được Dịch Dịch, vậy tối nay con cứ ngủ với cô giáo Hạ đi, chờ sáng mai bố con lại tới đón con.” Hạ Tịch Quán dẫn Tiểu Dịch Dịch vào phòng ngủ.
Bóng đêm đã phủ xuống, Hạ Tịch Quán tắm cho Tiểu Dịch Dịch, lại kể chuyện cho cậu nghe, Tiểu Dịch Dịch gần đây làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, cộng thêm mỗi ngày vận động, nên rất nhanh đã ngủ say.
Đắp chăn cho Tiểu Dịch Dịch xong, Hạ Tịch Quán đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm.
Tắm xong, Hạ Tịch Quán đồ ngủ đi ra, cô cảm thấy khát nước nên lại rời phòng ngủ, chuẩn bị đến phòng bếp uống chút nước.
Nhưng vừa đến phòng khách, bước chân của cô đột nhiên khựng lại, bởi vì trên ghế sa lon phòng khách có thêm một người, Lục Hàn Đình đã quay lại.
Hiện tại Lục Hàn Đình nửa ngồi trên ghế salon, đã ngủ rồi, – bên tay anh còn rất nhiều văn kiện, tay phải đeo đồng hồ vắt trên mí mắt, anh đã mệt mỏi chìm vào giắc ngủ.
Ban nãy thời gian cô chơi đùa với Tiểu Dịch Dịch trong phòng ngủ rất dài, cũng không nghe được tiếng anh trở về, anh chắc đã về được một lúc rồi.
Lục Hàn Đình sau khi ngủ đã lui đi vẻ âm u lãnh lệ ngày thường, ánh đèn của phòng khách nhu hòa từng đường nét anh tuần trên gương mặt anh, Hạ Tịch Quán mới thấy được vẻ mệt nhọc trên người anh.
Cô rón rén đi lên trước, thu dọn lại văn kiện trên bàn trà và một ít văn kiện rơi xuống thảm, sau đó cô về phòng ngủ cầm một tắm chăn, nhẹ nhàng trùm lên trên người anh.
Hạ Tịch Quán xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lúc này đột nhiên có một bàn tay to thò qua, siết lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, sau đó dùng lực kéo, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tịch Quán không phòng bị chút nào ngã vào trong lồng ngực ấm áp mà to lớn.
Hạ Tịch Quán trong hót hoảng nhanh chóng ngẳng đầu, lập tức liền đụng phải cặp mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình, chẳng biết lúc nào, anh đã tỉnh, mở mắt ra.
Mới vừa nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, hiện tại đôi tròng mắt kia nhuộm tia máu, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u trầm, bên trong lại lóe ra chút gì.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng giãy giụa: “Anh làm cái gì, buông tôi ra trước!”
Lục Hàn Đình lôi cô, không chịu buông tay, hiện tại anh nằm, cô bị ép ghé vào trên người của anh, mái tóc dài tán lạc phất đến khuôn mặt tuần tú của anh, mùi hương sữa tắm thơm ngát ẩm ướt, trêu chọc lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Yết hầu nhô ra khẽ cuộn, anh khàn khàn cắt tiếng: “Tắm rồi?”