Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hạ Tịch Quán Rời Đi!
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, nhanh chóng chôn khuôn mặt nhỏ về ngực anh: “Lục tổng, nghe nói đàn ông ham muốn cao dễ hói đầu đấy.”
Lục Hàn Đình đem môi mỏng thành đường cong vui vẻ: “Vậy làm sao bây giờ, tôi hay nóng tính, còn ham muốn cao, chẳng phải là không cứu được à?”
Hạ Tịch Quán cảm thấy anh hiểu được mình rất rõ ràng, đáng tiếc thế nhân đều bị vẻ bề ngoài anh tuần nhiều tiền, có quyền thế của anh lừa gạt.
Lúc này Lục Hàn Đình dán môi lên trán cô, sau đó chậm rãi dời xuống, hôn qua ánh mắt của cô, chóp mũi, cuối cùng rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Anh tuy không nói chuyện, thế nhưng Hạ Tịch Quán biết anh lại có ý muốn làm một lần.
Hạ Tịch Quán cảm thấy thể lực anh thực sự là tốt đến khủng bó, tuổi mặc dù là độ tuổi còn sung sức, nhưng anh đòi hỏi vô độ như thế vẫn khiến cô sợ.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắm chặt hai mắt: “Tôi buồn ngủ quá à, ngủ ngon nhé.”
Lục Hàn Đình ngừng lại, anh nhìn hàng micô không ngừng rung, chút tâm tư kia cũng không đủ để lừa anh, nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi, sắp rạng sáng, dưới mí mắt của xinh đẹp đã có hai quằng thâm đen như gấu trúc.
Tối hôm nay anh xem như là thể nghiệm được cái gì gọi là “phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, tòng thử quân vương bất tảo triều()”.
() Đây là hai câu thơ trong bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, dịch nghĩa là: “Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa”, ý đại khái chỉ qua đêm xuân khiến lòng quân vương mê đắm không thiết lên chầu.
“Ngủ đi, ngủ ngon.” Lục Hàn Đình ôm cô, cũng nhẹ nhàng khép lại hàng mi.
Lục Hàn Đình thực sự đang ngủ, ba năm nay đây là lần đầu tiên ôm Hạ Tịch Quán ngủ, cơ thể thơm ngát mềm mại ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, giống như một bé mèo con, anh ngủ rất ngon, một đêm không mộng nị.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh ban mai xuyên qua khung cửa sộ chằm chậm rót chút tia nắng vào căn phòng, Lục Hàn Đình mới mở mắt ra.
“Bố, bố tỉnh rồi?” Bên tai nhanh chóng truyền đến chất giọng non nớt của Lục Thần Dịch.
Lục Hàn Đình không muốn rời giường, anh lật cả người, muốn ôm Hạ Tịch Quán ngủ một hồi nữa.
“Bố, mau dậy đi! Mẹ đã đi rồi, lúc này đã đến Hoa Tây Châu rồi.” Lục Thần Dịch nói.
Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, mi tâm anh khí dâng lên một tầng Sương, vậy mà cô vẫn đi!
“Lục Thần Dịch, bó đã phái người giờ đồng hồ theo dõi sát sao mẹ con, mẹ con chắc chắn không thể rời khỏi Đề Đô.”
“Bó, là con đã hạ lệnh bỏ tất cả phòng thủ của bó, để mẹ đi.”
“Lục Thần Dịch, ngứa da đúng không?”
“Bó, bố không giữ được mẹ.” Đọc tại nguồn truyen.one khích lệ nhóm ngày càng ra nhiều truyện hay nhé cả nhà!”
“Con cảm thầy bố hay bị mẹ gạt lắm, mẹ dùng mỹ nhân kế một chút, liền ở trên giường của bồ len lén chạy mắt.”
..” Lục Hàn Đình đã ngồi dậy xuống giường rồi, nghe vậy đôi mắt sắc như chim ưng của anh hung hăng liếc Lục Thần Dịch, lúc này anh phát hiện Tống Minh cũng đang ở đây, nên anh cũng liếc xéo cả Tống Minh.
Tống Minh ho khan hai tiếng, anh ta không nghe thấy cái gì nha, tuy là trong nội tâm anh ta cảm tháy tiểu thiếu gia nhà mình nói quả nhiên là chân lý, Hạ Tịch Quán luôn lén chạy mắt ngay trên giường Lục Hàn Đình!
“Bố, yên tâm đi, chỉ cần con ở lại cạnh bố, mẹ cũng sẽ không thực sự vứt bỏ bố. Điều con tò mò là, Hoa Tây Châu đến tột cùng có cái gì đang hấp dẫn mẹ, không bằng, chúng ta cùng nhau đi xem.”
Lục Hàn Đình nhìn Bịch Sữa Nhỏ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, anh hiếu kỳ, thằng con trai này của anh sao có thể nói nhẹ nhàng tự nhiên như vậy!
Lục Hàn Đình nhìn Lục Thần Dịch, đứa con trai này luôn có những cách rất thú vị: “Con thực sự dự định đi Hoa Tây.
Châu?”
Lục Thần Dịch gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Hàn Đình đi tới cửa sổ sát đất trước, ánh mặt trời xán lạn bên ngoài dát một thân anh vàng óng ánh, một lúc lâu sau anh nhàn nhạt mở miệng: “Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo, Lục Thần Dịch, có một số việc bố không nói cho con lại là một loại bảo vệ con.”
“Bố, con đã nói rồi, bố lựa chọn không nói cho con đó là lựa chọn của bố, nhưng con sẽ điều tra ra, đây là lựa chọn của con, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau.”
Lục Hàn Đình hừ một tiếng, sau đó anh sâu kín nhìn về phía Bịch Sữa Nhỏ: “Ba năm trước đây mẹ con vứt bỏ bó, chạy với người đàn ông khác.”
Lục Thần Dịch ah oh một tiếng: “Trong dự liệu, ba năm nay con thực sự là chịu đủ cái mặt oán phụ này của bố rồi.”
… Mẹ con cùng người đàn ông khác sinh con, đứa nhỏ và thằng kia đều ở Hoa Tây Châu, nó và con xem như là cùng mẹ khác bố.”
Lục Thần Dịch nghe lời này nhanh chóng chau chặt mày, rất rõ ràng cậu không có ngờ đến trên thế giới này cậu còn có anh chị em cùng mẹ khác cha.
Lục Hàn Đình ngay từ đầu cũng không định nói chuyện này cho Lục Thần Dịch, nhưng chỉ số IQ của Lục Thần Dịch quá biến thái, căn bản giấu không được, còn không bằng cho cậu dự phòng trước, để cậu có chuẩn bị tâm lý một chút.
“Lục Thần Dịch, con còn định đến Hoa Tây Châu không?”
Lục Thần Dịch ngắng đầu nhìn Lục Hàn Đình: “Đi, tại sao không đi? Bó, tên tình địch kia giao cho bố, đứa nhóc kia giao cho con.”