Chương :
“Mọi người mau đến xem, xem con tiểu tiện nhân Lan Lâu công chúa này đi!” Bà mập bắt đầu khóc lóc om sòm.
Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, muốn nói chuyện, nhưng lúc này trong tầm mắt tối sầm, Lục Hàn Đình khẽ động thân thể, chắn cô phía sau mình.
Khuôn mặt anh tuần như đao khắc của người đàn ông đều trầm xuống, dâng lên tầng âm vụ lệ khí: “Tiểu tiện nhân?
Mắng ai, hả?”
Bà mập lấy can đảm: “Mày đừng có dọa tao, tao là vợ của ông chủ ở đây, thấy không, đám bảo vệ phía sau đều nghe lời tao!”
Nói rồi bà mập chỉ huy hai tên bảo vệ: “Chúng mày qua đây.”
Hai tên bảo vệ nhanh chóng tiến lên, kêu một tiếng: “Triệu phu nhân.”
Bà mập càng thêm được nước: “Thấy không, khách sạn này, mảnh Vân Hải này đều là địa bàn của tao, tao quyết, chúng mày ở trên địa bàn của tao còn dám hoàng hoành?”
Lục Hàn Đình khẽ nhếch môi, không nói chuyện.
Lúc này bà mập chỉ vào Hạ Tịch Quán: “Tiểu tiện nhân chính là mắng…”
Bà mập lời vẫn chưa nói hết, “chát” một tiếng, bà ta trực tiếp bị vả một bạt tai.
Trời ạ!
Bà mập bưng khuôn mặt bị đánh của mình, khiếp sợ nhìn người vả mặt mình, người này không ai khác, chính là bảo vệ bà ta gọi tới.
“Chúng mày… chúng mày tạo phản đúng không? Tao là vợ ông chủ bọn…”
Lời còn chưa nói hết, “chát” một tiếng, bảo an lại vả bà ta một cái.
Cái vả tai mạnh mẽ này rơi xuống, hai bên mặt của bà mập nhanh chóng sưng vù, khóe miệng đều chảy máu, rất chật vật.
Bà mập thực sự bị đánh đến ngu người, rốt cuộc là sai ở khâu nào, nơi này chính là địa bàn của bà ta, bà ta là vợ của ông chủ ở đây, nhưng đám bảo vệ này ăn gan hùm lại dám đánh bà ta.
Bà mập nhìn Lục Hàn Đình, nhìn anh một thân quần áo đất tiề, nâng tay nhắc chân đều tản ra khí tràng thong dong bình tĩnh, vừa nhìn đã biết địa vị rất hiển hách, không giàu cũng sang.
Anh là ai?
Lẽ nào, đám bảo vệ này đều nghe anh?
Vì sao?
Bà mập cho dù là muốn bổ óc ra suy nghĩ, cũng không nghĩ ra là nguyên nhân gì.
“Vị tiên sinh này, anh bị Lan Lâu công chúa này bỏ bùa rồi, con đĩ này tuy bề ngoài thanh thuần, nhưng trong xương đặc biệt lẳng lơ, ả rất thích câu dẫn đàn ông, chồng tôi đã bị ả câu dẫn, anh tốt nhất nên thấy rõ bộ mặt thật của ả.”
Lời lẽ của bà mập cay độc, mở miệng đã nói bẩn, hàng mày thanh tú Hạ Tịch Quán chau chặt, mặc dù cô rất thản nhiên, nhưng lời này dù sao bị Lục Hàn Đình nghe được chung quy có chút khó chịu.
Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt, người đàn ông dùng bả vai rộng lớn chặn tầm mắt của cô, lấy một tư thế bá đạo mà cường hãn bảo vệ cô ở phía sau anh, không bị lưu ngôn phỉ ngữ tập kích.
Không biết làm sao, trái tim Hạ Tịch Quán đột nhiên mềm nhũn.
Lúc này bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tôi hỏi bà một lần cuối cùng, tiểu tiện nhân là bà mắng ai, hả?”
Lục Hàn Đình lập lại những lời này.
Bà mập sửng sót, lúc này “chát chát, bảo an cùng nhau hợp lại, mạnh mẽ vả bà ta vài bạt tai.
Bà mập suýt chút nữa phun ra máu, nguyên gương mặt béo phì đều bị đánh chết lặng.
Đau quá.
Bà mập nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông rơi trên mặt bà ta, lộ ra âm trầm sát ý.
Bà mập sợ vỡ mật, khuôn mặt trắng bệch run run nói: “Tôi mắng tôi, chính tôi là tiểu tiện nhân!”
Nghe nói như thế, Lục Hàn Đình mới thu hồi ánh mắt, anh quay đầu nhìn về phía người phụ nữ sau lưng, đôi môi mỏng phát động: “Trở về phòng đi!”
Trở về phòng đi.
Đon giản bồn chữ, tràn đầy bá đạo.
Trái tim Hạ Tịch Quán nhát thời bị hung hăng va vào.