Chương :
Lần trước khi hai người thân mật hay là lúc ở Đề Đô, cô Sợ đau, uống thuốc kích tình mới có thể hầu hạ anh được.
Bịch Sữa Nhỏ mềm nhũn, ôm vô cùng thoải mái, so với xúc cảm cứng rắn ở lồng ngực Lục Hàn Đình tốt hơn nhiều lắm, Hạ Tịch Quán rất nhanh đã vào mộng đẹp.
Cô vậy mà còn ngủ nhanh đến thế! Hơn nữa lại ngay dưới mí mắt, Lục Hàn Đình đột nhiên có cảm giác nguy cơ, địa vị của anh khó giữ được!
Lục Hàn Đình lần thân thể cao lớn qya, đôi môi mỏng dán trên trán người phụ nữ.
Anh vẫn duy trì động tác này không hề muốn di chuyển, Bịch Sữa Nhỏ đang ngủ giữa bọn họ, chân chính là hình ảnh một nhà ba người.
Lúc này Bịch Sữa Nhỏ trong ngực giật giật, đại khái không vui khi anh dán vào mình, cái mông nhỏ hơi chồng lên, VU lê tin SÁ GÀ, muôn đây bô mình ra xa một chút.
Lục Hàn Đình: “…”
Anh rời khỏi trán Hạ Tịch Quán, một mình ngủ ở một bên.
Nghiêng mặt nhìn, Bịch Sữa Nhỏ còn ôm Hạ Tịch Quán rất chặt, hai mẹ con ngủ rất ngon lành.
Lục Hàn Đình chau lại mi tâm, sau đó vươn bàn tay rõ khớp xương giữ tay, đầy tay cậu ra khỏi bên hông Hạ Tịch Quán, sau đó anh ôm ngang Hạ Tịch Quán lên, thành ra Hạ Tịch Quán nằm ngủ ở giữa bố con bọn họ.
Lục Hàn Đình lại đưa tay đẩy Bịch Sữa Nhỏ ra bên ngoài, đầy xa một chút.
Hoàn mỹ!
Lục Hàn Đình vươn cánh tay rắn chắc để người phụ nữ gối đầu nhỏ lên, anh cùng cô mặt đối mặt ngủ, thân thể mềm mại ngủ ở trong lồng ngực rộng của anh.
Hàng mi dài mảnh như cánh bướm an tĩnh rũ xuống, cô ngủ rất ngon lành, vệt ửng đỏ trên gò má đáng yêu béo mập còn chưa tan, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng mổ mỏ đôi môi đỏ bừng, sau đó hai mắt nhắm nghiền.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Tịch Quán là người đầu tiên tỉnh lại, cô chậm rãi mở mắt ra, lúc này khuôn mặt anh tuấn đó phóng đại trong tầm mắt.
Lục Hàn Đình.
Cô cứng đờ, lúc này mới ý thức được mình ngủ ở trong ngực anh, cánh tay rắn chắc của người đàn ông đặt phía dưới đầu nhỏ của cô, một cánh tay khác đang nắm chặt vòng nhỏ của cô, hai người ôm rất chặt.
Chuyện gì xảy ra?
Sao cô lại ngủ ở giữa rồi?
Không phải cô ngủ ở bên phía ngoài của giường sao?
Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, nhanh chóng muốn ngồi dậy.
Cô khẽ động, Lục Hàn Đình nhanh chóng tỉnh lại.
Người đàn ông mở đôi mắt nhập nhèm ra, mới tỉnh tiếng nói lộ ra vài phần khàn khàn: “Tỉnh rồi? Ngủ tiếp một chút đi.”
Anh tự nhiên nắm chặt eo thon của cô, ôm cô chặt hơn.
Đây là giấc ngủ tốt nhất ba năm nay của anh.
Không muốn dậy, chỉ muốn ôm cô ngủ một hồi nữa.
Động tác anh tự nhiên mà thân mật như vậy làm cho Hạ Tịch Quán mặt nhỏ đỏ lên: “Lục tổng, anh buông tôi ra.”
Lục tổng…
Tiếng xưng hô này làm cho Lục Hàn Đình lần thứ hai mở mắt ra, anh nhìn tờ khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc trong lòng, đôi mắt sâu thẳm đã khôi phục lại sự thanh tỉnh.
“Lục tổng? Sáng sớm phát hiện mình bị chủ tịch ôm ngủ, Hạ tiểu thư, có phải cô có ảo giác chơi quy tắc ngầm hay không?” Anh cười nhẹ.
Hạ Tịch Quán nhìn anh một cái: “Thì ra đây chính là quy tắc ngầm của Lục tổng, chỉ ngủ không làm, trách không được đám giám đốc kia nghỉ ngờ cơ thể anh có khuyết điểm.”
Nói rồi cô dùng sức đẩy anh một cái, tận lực hạ giọng: “Buông!”
Bịch Sữa Nhỏ còn ngủ ở bên trong, trong lòng ôm một khối chăn.
Bịch Sữa Nhỏ ngủ rất say sưa, còn tưởng rằng chăn chính là cô giáo tiên nữ thơm tho. mềm mại của mình.
Bị Hạ Tịch Quán cười nhạo, Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm: “Hạ tiểu thư, cô đang chơi… phép khích tướng à?
Được rồi, chúc mừng cô, cô thành công, hiện tại tôi sẽ chứng minh với cô thử xem cơ thể tôi rốt cuộc có khuyết điểm hay không?”
Nói xong anh liền cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tịch Quán.