Chương :
, số phòng của cô.
Tin gửi đi thành công, Hạ Tịch Quán đứng trước cửa sỏ, hàng mi nhỏ dài như cánh bướm an tĩnh phủ xuống…
Nửa giờ sau: “cốc cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên, nhịp gõ mạnh mẽ, mang theo ung dung bình tĩnh.
Hạ Tịch Quán đi tới, mở cửa phòng.
Ngoài cửa đứng nghiêm một bóng người đồ sộ, Lục Hàn Đình tới.
Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, hơi thở sạch sẽ lãnh đạm, lộ ra vẻ cao cao tại thượng tự phụ cùng bễ nghễ.
Ngọn đèn cửa dát lên gương mặt góc cạnh ấy, mê người khiến người ta không dời mắt nỗi.
Lục Hàn Đình rũ mí mắt hẹp dài nhìn cô, nhìn rất sâu.
Hạ Tịch Quán đã cảm thấy ánh mắt của anh là lạ, dưới đôi mắt nhìn như bình tĩnh không lay động đó như cuồn cuộn sóng tình cuồn nhiệt, sắp sửa đưa đánh tan cô.
Đêm qua vô tình như thế, nói anh và cô không quay về được nữa, bây giờ là thế nào đây?
“Anh vào trước đi. “Hạ Tịch Quán nói.
Ánh mắt Lục Hàn Đình từ khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô từ từ dời xuống, cô đã tắm, trên người mặc váy ngủ màu đen, váy ngủ đắp đến đầu gối, lộ ra đôi chân ngọc căng mịn, cô không đi dép, bàn chân trắng như tuyết đạp trên thảm.
Ý thức được ánh mắt của anh, mười ngón chân nhỏ xinh ấy hơi cuộn tròn lên, lộ ra một chút hồng nhạt.
Cô nhường đường.
Lục Hàn Đình đi đến, đưa chân đóng lại cửa phòng.
Có muốn uống chút gì không?“ Hạ Tịch Quán xoay người đi về phía trước.
Thế nhưng Lục Hàn Đình thò tay qua, trực tiếp giữ lại vòng eo yêu kiều, đẩy cô lui về phía sau, đến trên vách tường.
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, kinh ngạc nhìn anh: “Anh, làm cái gì đó?”
Lục Hàn Đình nhéo nhéo thắt lưng mềm của cô, khuôn mặt tuấn tú áp trên mái tóc thật dài của cô, ngửi mùi hương sạch sẽ tỏa ra từ trên đó: “Đêm hôm hẹn anh tới phòng em, em nên hỏi lại mình trước anh muốn làm gì.”
Đôi môi mỏng cong cong, giọng nói trầm thắp từ tính.
Hạ Tịch Quán chống hai tay nhỏ bé lên lồng ngực to lớn kia, muốn đầy anh ra.
Lục Hàn Đình đưa tay vòng qua phía sau, bắt lại dây cột tóc trên đầu cô.
Một giây kế tiếp, búi tóc đen cô ghim lên xõa xuống toàn bộ.
Suối tóc dài thanh thuần xốc xếch rồi tung ở đầu vai cô, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay môi hồng răng trắng, ánh mắt cô là câu người nhất, sóng sánh cả biển sao trong đó, dáng người căng tràn sức sống. Lục Hàn Đình nhìn cô ở thời khắc này, trong óc lại không ngừng tua ngược lại cảnh cô già nua đi trong video, cô còn từng phải cắt tóc mình.
Không xấu.
Cô không hề xấu chút nào.
Cô trong mắt trong tim anh đều là đẹp nhát.
Ngủ say hai năm, cô đang chậm rãi khôi phục, cả người thoát thai hoán cốt, niết bàn trọng sinh, Lục Hàn Đình giơ tay lên, ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc dài của cô, dùng lòng bàn tay to mê luyến mà thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa anh đã mắt đi cô.
Hiện tại cô còn rất khỏe mạnh đứng ở trước mặt anh, Lục Hàn Đình đã cảm thấy đây là trời cao ban phúc cho mình, anh quý trọng gấp đôi.
Lục Hàn Đình cụp mắt, môi mỏng rơi trên trán cô, in lại một nụ hôn nhẹ nhàng.
Hạ Tịch Quán khẽ thảng thốt, anh hôm nay bị gì vậy?
“Lục Hàn Đình, anh sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không có gì…“ˆLục Hàn Đình rời khỏi trán cô, môi mỏng lại rơi trên làn tóc dài, dùng sức hôn lên đó.