Chương :
Thế nhưng một giây kế tiếp bên trong truyền đến giọng nói bá đạo của Lục Tư Tước: “Định đi đâu, lăn vào cho tôi!”
Ông đã phát hiện bà, hơn nữa còn bảo bà… đi vào.
..” Liễu Anh Lạc dừng bước, lúc này cửa thư phòng bị kéo ra, Tống Minh cầm văn kiện đi ra: “Phu nhân, tiên sinh gọi bà đi vào.”
Liễu Anh Lạc rất muốn nói – tôi đã nghe được!
Bà do dự một chút, sau đó nhắc chân đi vào thư phòng.
Tống Minh đứng ở bên ngoài đóng cửa thư phòng lại, anh ta xoay người xuống lầu, lúc này tình cờ gặp người làm nữ muốn đưa cà phê lên lầu, anh ta lên tiếng: “Tách cà phê này không cần đưa, từ giờ trở đi đừng lên lầu quấy rồi tiên sinh và phu nhân, dù cho xảy ra chuyện gì khẩn cấp, hiểu chưa?”
Người làm nữ gật đầu: “Vâng.”
Tống Minh ngẳng đầu liếc mắt cánh cửa thư phòng trên lầu đóng chặt, anh ta theo tiên sinh nhà mình nhiều năm như vậy, chút phẩm hạnh và thói quen của tiên sinh đã sâu tận xương tủy, anh ta quá quen thuộc.
Cũng tỷ như, tiên sinh chỉ cần phát nổi giận sẽ tìm phu nhân.
Ngay từ đầu là gọi phu nhân vào trong thư phòng của ông, hai người rất lâu cũng không đi ra, lúc đi ra phu nhân đã bị tiên sinh ôm vào trong ngực, trên người còn khoác áo khoác ngoài của tiên sinh…
Sau đó phu nhân hiểu, không chịu đến thư phòng của ông nữa, tiên sinh trực tiếp tìm đến phòng ngủ, đưa chân đá lên cửa, còn mắng – vật nhỏ, phản thiên đúng không!
Trong thư phòng, Liễu Anh Lạc đi lên trước, đặt hòm thuốc nhỏ ở trên bàn làm việc, bà nâng đôi mắt hạnh trong trẻo lạnh lùng nhìn ông: “Anh dập thuốc lá trước đi, tôi xử lý vết thương cho anh.”
Lục Tư Tước vươn tay kéo lại cổ tay bà.
Liễu Anh Lạc khựng lại, lúc này ông dùng lực kéo, bà không phòng vệ, trực tiếp ngã ngồi trên đùi bền chắc của ông.
Bắp đùi của ông mạnh mẽ, bà ngã lên cảm giác rất đau, bà vừa định giãy giụa, Lục Tư Tước đã cúi đầu xuống, trực tiếp phun khói thuốc ra trên mặt bà.
Khụ khu.
Liễu Anh Lạc lúc này bị sặc, bà ho khan vài tiếng, đôi mắt trong trẻo bị sặc đo đỏ lại ươn ướt: “Lục Tư Tước, anh làm cái gì thế hả?”
Lục Tư Tước nhìn bà, như có như không gợi lên đôi môi mỏng: “Em nói tôi làm cái gì, không thấy được tôi tâm tình không tốt, lúc tôi tâm tình không tốt cũng không nên xử lý cái gì vết thương, mà là… làm những gì với em.”
Lời này của ông đủ để câu ra rất nhiều hồi ức, mặt Liễu Anh Lạc nhanh chóng biến hồng: “Lục Tư Tước, mong anh tự trọng!”
Lục Tư Tước lại sâu kín hút một hơi xì gà: “Em nhất định phải ngồi ở trên đùi của tôi, cùng tôi đàm luận tự trọng, hửm?”
.” Cũng không phải bà muốn ngồi trên đùi ông, là ông kéo bà mà.
Liễu Anh Lạc dùng sức giãy giua: “Anh buông tôi ra!”
Lục Tư Tước bóp eo thon của bà: “Em đỏ mặt cái gì? Tôi còn nhớ kỹ lúc mới kết hôn lúc ấy, có người nào đó len lén đăng vào trình duyệt, hỏi… giữa vợ chồng làm nhiều có chết không…”
Lông mi Liễu Anh Lạc run lên, không nghĩ tới ông lại lấy chuyện này ra nói.
Lúc mới kết hôn, ông tối nào đều cũng dày vò bà, sáng sớm hôm sau bà căn bản không dậy nỗi, ông lại thần thái sáng láng đến công ty.
Sau đó giữa hai người xảy ra không ít chuyện, ông càng ngày càng âm tình bắt định, thường hay phát giận, một khi tâm tình ông không tốt liền sẽ không chịu buông tha bà.