Chương :
“Bì Bì, ông ngoại con bắt đền bà mười tỷ hai trăm triệu, bà ngoại không có tiền, huhuhu.”
Tiểu Bì Bì: “… Bà ngoại, con cũng không có nhiều tiền như vậy.”
Lâm Thủy Dao nhanh chóng dừng giả khóc, bà đã nghĩ tới một chủ ý tốt, cho nên thần thần bí bí nói: “Bì Bì, mười tỷ hai trăm triệu chính là một con số trên trời, ngươi động tay động chân một chút, trong tài khQuán ông ngoại mọc thêm mấy con số đó là được, ông ấy trong một chốc sẽ không tra được đâu.”
A?” Tiểu Bì Bì cho là mình đủ nghịch ngợm gian manh rồi, thế nhưng trước mặt bà ngoại, lần nào cậu cũng cúi đầu bái lạy.
Cái chủ ý này cũng chỉ có bà ngoại mới có thể nghĩ ra được.
“Bì Bì, bà ngoại chỉ cần một câu nói của con, chuyện này, con đến tột cùng có giúp hay không?”
Tiểu Bì Bì- cậu có thể nói không giúp sao?
Lâm Thủy Dao- không thể.
“.. Vậy được rồi, mười tỷ hai trăm triệu đúng không ạ?”
Tiểu Bì Bì bị Lâm Thủy Dao đè xuống gật đầu.
Ừ ừ, đúng rồi, con gửi mười tỷ một trăm triệu, một trăm triệu còn lại cho ông ấy! Ghi chú, một trăm này là đêm đó tiền boa đêm đó tôi cho anh.”
Tiểu Bì Bì kinh ngạc đến ngây người, hóa ra còn có loại chuyện này?
“Bị B)—”
Tiểu Bì Bì mỉm cười: “Dạ bà ngoại, đều nghe ngoại, ngoại quyết định.”
Lâm Thủy Dao mua xong que thử thai rồi về phòng đấu giá, dù sao bà còn muốn đấu giá quyền ‘giang hồ bí tịch”
kia mà.
Nhưng khi bà trở về, lại không thấy Hạ Tịch Quán và Anh Lạc đâu nữa.
Hai người kia đi đâu rồi?
Thật kỳ quái.
Lâm Thủy Dao nhìn trái rồi nhìn phải một chút, tìm hai người kia, lúc này thư ký riêng của Lệ Quân Mặc thấy được Lâm Thủy Dao đang tìm người, nhanh chóng đã đi tới: “Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Bên này có chút chật chội, Lâm Thủy Dao muốn đi đến bên người thư ký riêng nhất định phải trước chen lấn xuyên qua đám người, lúc này không biết người nào đụng phải bà một cái, túi nilon trong tay bà trực tiếp rơi trên mặt đất, que thử thai bên trong rớt ra.
Ói…” có người nhanh chóng kêu một tiếng: “Các người mau nhìn, que thử thai trong túi nilon này là của ai thế?”
Bởi vì ba chữ “que thử thai” này quá mẫn cảm, “xoát” một cái, ánh mắt mọi người đều rơi qua đây.
Cái này đưa tới oanh động không nhỏ, mọi người xì xào bàn tán: “Trời ạ, rốt cuộc ai mang que thử thai tới phòng đầu giá vậy trời?”
“Cái này cũng quá mát mặt rồi đó?”
Lâm Thủy Dao nhìn thoáng qua que thử thai trên đất, sau đó cúi người, đưa tay, vô cùng thong dong nhặt que thử thai và túi nilon lên, bà câu môi: “Thật ngại quá các vị, đây là của tôi, chồng tôi… ông chồng già của tôi biết tôi có con, nên rất nóng ruột, cho nên mua que thử thai thử chút ấy mà.”
Thư ký riêng hoá đá tại chỗ, đây là ý gì? Đến tột cùng là có ý gì?
Thư ký riêng xoay người chạy.
Đợi Lâm Thủy Dao đi tới đã phát hiện người muốn giúp bà đã chạy biến, bà cũng thấy hơi thắc mắc.
Thư ký riêng lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy lên lầu, mở ra cửa phòng họp.