Chương :
“Đương nhiên có việc, Lệ Quân Mặc, đưa quyền giang hồ bí tịch kia cho tôi!” Lâm Thủy Dao xòa tay về hướng ông.
Lệ Quân Mặc cảm thấy bà rất giống một đứa bé, xòe tay đòi ông cho kẹo, ông cầm quyển bí tịch kia lên: “Cô nói cái này?”
“Đúng, cho tôi!” Lâm Thủy Dao trực tiếp giật lấy.
Thế nhưng Lệ Quân Mặc đột nhiên nâng cánh tay lên, cũng không để cho bà đụng tới, ông thích ý nhìn một chút quyền bí tịch trên tay: “Cô nghĩ muốn quyển sách này như: vậy, tôi liền hiều kỳ trong này rốt cuộc có cái gì?”
Nói rồi Lệ Quân Mặc định tháo ra lớp đóng gói tuyệt đẹp ở bên ngoài.
Con ngươi Lâm Thủy Dao co rụt lại: “Lệ Quân Mặc, không cho phép tháo ra, không cho phép xeml”
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại Lệ Quân Mặc tới.
Lệ Quân Mặc nhìn Lâm Thủy Dao, sau đó ấn phím nhận nghe, là Lệ lão phu nhân gọi.
Giọng nói yếu ớt của Lệ lão phu nhân nhanh chóng truyền đến: “Quân Mặc, con bây giờ ở đâu, con mau trở về đi!
Gần đây thân thể ta khó chịu… Ta một bà già góa phụ vắng con ở nhà, chết chắc cũng không ai biết… mạng của ta sao lại khổ như vậy a, sinh đứa con bất hiếu như con chứ, ta đầu bảy rồi mà ngay cả một đứa con dâu hiếu thuận cũng không có, thật thê thảm a…”
Lệ Quân Mặc liền đau đầu, ông biết lão phu nhân lại bắt đầu!
“Mẹ, con…”
“Ai nha, đầu ta đau quá, ta sắp xỉu rồi, Quân Mặc, mau trở lại!”
Úc ục hai tiếng, Lệ lão phu nhân trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Quân Mặc cất điện thoại di động, tâm tình của ông không tốt lắm, trực tiếp phân phó với quản gia tư nhân trước mặt: “Lái xe, chuẩn bị chuyên cơ, trở về Đề Đô.”
“Vâng.” Thương vụ xe sang trọng vội vã đi.
Lâm Thủy Dao cứ như vậy bị ném đi: “Này, Lệ Quân Mặc!”
Chiếc xe sang trọng chỉ chừa cho cái đuôi xe bà vừa bá đạo vừa đẹp, còn hất bụi lên mặt bà, Lâm Thủy Dao: “…”
ĐmI Lệ Quân Mặc rốt cuộc có ý gì thế hả?
Không được, bà phải lấy lại quyền bí tịch kia!
Lâm Thủy Dao nhanh chóng đến sân bay, bà muốn đuổi theo đến Đề Đô, lấy lại đồ của bà!
Lục Tư Tước hạ chuyên cơ, ra sân bay, ông gọi điện thoại cho Hạ Tịch Quán, muốn lập tức nhìn thấy Liễu Anh Lạc.
Thế nhưng Hạ Tịch Quán không nghe điện thoại, mà là gửi một cái tin nhắn cho ông – Bác Lục, chúng con đang ở nhà cũ Lục gia chờ bác.
Lục Tư Tước xem đi xem lại tin nhắn, nhà cũ Lục gia, ông đã rất nhiều năm chưa trở về.
Năm đó Nhân Nhân xảy ra chuyện, cho toàn bộ Lục gia một kích trí mạng, tất cả mọi người dời khỏi nhà cũ, nhà cũ đã hoang phế rất lâu rồi.
Nhưng bây giờ, Hạ Tịch Quán bảo ông trở về nhà cũ Lục gia.
Lục Tư Tước cười nhạt, Hạ Tịch Quán này thật đúng là cái gì cũng dám!
Diệp quản gia thận trọng hỏi: “Tiên sinh, chúng ta có nên trở về nhà cũ không?”
Lục Tư Tước: “Lão phu nhân đâu, còn ở trong chùa sao?”
Tiên sinh, theo tôi được biết, Hạ tiểu thư và Anh Lạc phu nhân sau khi tới Đế Đô, trước tiên đã đón lão phu nhân từ: trong chùa ra, lúc này chắc cụ cũng ở Lục gia nhà cũ.”
Lục lão phu nhân còn không biết Lục Nhân Nhân xảy ra chuyện, hiện tại Hạ Tịch Quán trực tiếp đón người đi, rất rõ ràng chuyện của Lục Nhân Nhân cô cũng không tính giấu giếm lão phu nhân.
Lão phu nhân tuổi lớn rồi, chịu không nồi kích thích, thế nhưng lá gan Hạ Tịch Quán quá lớn, cô sắm rền gió cuốn tụ tập mọi người Lục gia, tất phải có màn kịch sắp bắt đầu diễn.