Chương :
“Lục Tư Tước, anh đừng làm loạn, người khác đang nhìn đó.” Nét đỏ ửng trên mặt Liễu Anh Lạc đốt tới vành tai.
Lục Tư Tước lại sờ sờ bụng của bà, sau đó ngẳắng đầu nhìn bà: “Đêm nay, ở lại.”
Đêm nay, ở lại.
Từ lúc bà trở về, ông còn chưa có nói qua yêu cầu như vậy, Liễu Anh Lạc trong chốc lát tim đập như trống châu, đứng phắt lên: “Không muốn, tôi phải rời đi với Quán Quán.”
Nói xong, bà chạy lên lầu.
Liễu Anh Lạc về tới phòng, tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Tịch Quán đi đến: “Dì Anh Lạc.”
Liễu Anh Lạc kéo lại tay Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, bây.
giờ trời đã tối, chúng ta đi thôi.”
Hạ Tịch Quán chớp hàng mi nhỏ dài, dí dỏm nở nụ cười: “Dì Anh Lạc, sao dì vội vã như vậy a, lẽ nào… bác Lục giữ: dì ở lại qua đêm ạ?”
…” Liễu Anh Lạc dùng ngón tay gõ lên trán Hạ Tịch Quán: “Đừng nói bậy nói bạ, dì và bác Lục của con… đã là quá khứ rồi, hơn nữa thân thể bác Lục con trước đây bị tổn thương, hiện tại… còn chưa khôi phục, lần trước dì còn thấy ông ấy tìm bác sĩ trị liệu…”
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, chỉ cười cười không nói, vở kịch này của Lục Tư Tước chỉ lừa được mỗi dì Anh Lạc ngốc thôi.
“Quán Quán, con cười cái gì, con hãy thành thật khai báo, có phải con có chuyện gì gạt dì hay không?”
Hạ Tịch Quán lấy ra một viên thuốc nhỏ, đưa tới bên môi Liễu Anh Lạc: “Dì Anh Lạc, dì uống cái này đi.”
“Đây là cái gì?”
Hạ Tịch Quán thân bí cười nói: “Dì Anh Lạc, dì ăn rôi thì cái gì cũng sẽ biết.”
Liễu Anh Lạc uống thuốc, Hạ Tịch Quán rời đi, bà mang theo bụng đầy nghi hoặc, rất nhanh đã cảm thấy mí mắt rất nặng, cảm giác quen thuộc của hai lần trước lại ngóc đầu trở lại.
Liễu Anh Lạc nằm ở trên giường, rất nhanh thì hai mắt nhắm nghiền, thế nhưng lần này lại có chỗ bất đồng, mặc dù bà ngủ, thế nhưng thần trí hết sức thanh tỉnh.
Viên thuốc kia của Quán Quán!
Quán Quán rốt cuộc có ý gì?
Lúc này “két” một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, có người tới.
Liễu Anh Lạc giật mình, động cũng không dám động rồi, trực tiếp giả bộ ngủ.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, sau đó bên giường sụp một khối, có người nằm lên, rất nhanh đôi môi mỏng mềm dính vào, đang hôn bà.
Liễu Anh Lạc đời này chỉ có mỗi người đàn ông Lục Tư: Tước này, tuổi đã bên ông, ông in trên người bà dấu vết không thể xóa nhòa, tuy là bà không mở mắt ra, nhưng bà biết, ông tới.
Nhưng, ông tới phòng của bà làm cái gì?
Liễu Anh Lạc căn bản không còn kịp suy tư nữa, bởi vì môi mỏng ông đặt lên, quản quanh bà đều là nụ hôn bá đạo và hơi thở của ông.
Tât cả hệt như… trong giãc mộng hai lân trước.
Lễ nào?
Liễu Anh Lạc nhanh chóng nghĩ tới một loại khả năng, nhưng không thể mà.
Hai lần đó sau khi bà rời giường đều cảm thấy thân thể khó chịu, kỳ thực bà cũng hoài nghi, nhưng bà tận mắt nhìn thấy ông đang khám bác sĩ, ông cũng nói thân thể ông không được, không thể làm cái kia…
Liễu Anh Lạc tâm loạn như ma, lúc này Lục Tư Tước rời khỏi môi bà, môi mỏng rơi vào cổ bà, bàn tay to mang đồng hồ cũng từ vạt áo của bà dò xét vào…