Chương :
Hạ Tịch Quán mặt đỏ lên, ngượng ngùng – xin lỗi dì Anh Lạc, là con đã bán dì đi.
Chuyên cơ bay tới Hoa Tây, bốn người đều ra sân bay.
Lúc này điện thoại Liễu Anh Lạc vang lên, điện thoại tới.
“Quán Quán, con chờ dì một lát, dì nhận cú điện thoại.”
“Dạ”
Liễu Anh Lạc đi tới một bên, nghe điện thoại.
Điện thoại gọi từ bệnh viện: “Alo, chào cô, xin hỏi cô là người nhà của Tô Thành sao?”
Tô Thành từ nhỏ cũng là một cô nhi, máy năm nay không kết hôn, thân nhân đại khái chỉ có mỗi Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc gật đầu: “Là tôi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ngày đó bà và Tô Thành chia tay, Tô Thành mắt hết ý chí rời đi, hai người không liên lạc nữa, hiện tại bệnh viện đột nhiên gọi điện thoại tới, Liễu Anh Lạc lộp bộp giật mình.
“Là như vậy, Tô Thành tiên sinh tối hôm qua bị người đánh, hiện tại đang ở bệnh viện chúng ta trị liệu.”
Cái gì?
Tô Thành bị người đánh?
“Ai đánh? Vết thương có nặng không?”
“Nghe nói Tô Thành tiên sinh lúc lái xe phía trước đột nhiên xông ra một chiếc xe van không có bảng số xe, trên xe xuống nhảy xuống vài người kệch cỡm, bọn họ không nói lời nào kéo Tô Thành tiên sinh ra ngoài, quyền đấm cước đá một trận, nhưng Tô Thành tiên sinh cũng không trọng thương, chỉ là bị thương da thịt một ít, tịnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏe.”
Thần kinh căng thẳng Liễu Anh Lạc từ từ giãn xuống, bà và Tô Thành nói rõ, lần này Tô Thành cũng chết tâm, về sau bà và Tô Thành chỉ là thân nhân và bạn bè, bà cũng không muốn chứng kiến Tô Thành gặp chuyện không may.
Nhưng, rốt cuộc người nào đánh Tô Thành một trận?
“Có tra được đầu mối gì hay không?”
“Nghe nói mấy tên kia lúc rời đi nói một tiếng Lục tổng.”
Bác sĩ nói.
Lục tổng?
Lục Tư Tước?
Con ngươi Liễu Anh Lạc co rụt lại, bà thực sự không nghĩ tới Lục Tư Tước phái người đánh Tô Thành hung hãn một trận, nhưng, Lục Tư Tước đích thật là một người đàn ông bá đạo như vậy lại liều lĩnh như vậy. Trước đây ôsố lần ng đánh Tô Thành cũng không ít, lần này xem như là nhẹ rồi.
Liễu Anh Lạc cúp máy, bà rất tức giận, ông đến tột cùng muốn làm gì, vừa đánh Tô Thành, vừa tìm niềm vui mới?
Liễu Anh Lạc cảm thấy cần phải tìm Lục Tư Tước hỏi một chút.
Chuyên cơ của Lục Tư Tước hạ cánh, đang chuẩn bị ra sân bay, lúc này Liễu Anh Lạc đã đi tới: “Lục Tư Tước, chúng ta trò chuyện một chút.”
Diệp quản gia ở sau lưng vừa thấy phu nhân tìm tới cửa, ông biết ngay không xong rồi, phu nhân nhất định đã biết chuyện Tô Thành bị đánh.
Diệp quản gia lúc này len lén nhìn Hạ Tịch Quán liếc mắt – thiếu phu nhân, chuyện này không phải quan chuyện tôi làm đấy nhé, bảo đánh người chính là cô, bảo người ta ném quả đạn “Lục tổng” cũng là cô, lát nữa cô phải đảm bảo mạng tôi đó.
Hạ Tịch Quán đứng cạnh, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, chính là không thấy được ánh mắt của Diệp quản gia.
Diệp quản gia: “…”
Đây là lần đầu tiên Liễu Anh Lạc chủ động tìm tới ông nói chuyện, Lục Tư Tước dừng bước: “Có việc?”
Đương nhiên có, Lục Tư Tước, vừa rồi tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói Tô Thành bị người đánh, có phải là anh phái người đánh Tô Thành không?” Liễu Anh Lạc dứt khoát hỏi.
Ánh mắt Lục Tư Tước tối sầm lại, rất nhanh thì buồn cười nhếch đôi môi mỏng, vừa rồi… vừa rồi trong lòng ông lại sinh ra vài phần nhảy nhót cùng vui mừng, cho là bà là chứng kiến Lý Ngọc nên ghen, thì ra lại là ông tự mình đa tình, bà là vì Tô Thành mà đến.