Chương :
Anh là ai thế?
Trầm Tiểu Liên nhìn đến ngây người.
Bồ Trầm mẹ Trầm và những thân thích kia cũng ngây dại: “Lục… Lục tổng, cậu cùng Hạ Tịch Quán là chuyện gì thế, cậu bây giờ là bạn trai của Tiểu Liên chúng tôi, lại còn dây.
dưa với bạn gái trước, quá không thích hợp rồi đó!?”
Lục Hàn Đình kéo Hạ Tịch Quán vào ngực, đôi mắt thâm thúy rơi trên mặt bố Trầm mẹ Trầm, nhàn nhạt liếc qua: “Ai nói tôi hẹn hò với Trầm Tiểu Liên?”
Nói rồi Lục Hàn Đình liếc Trầm Tiểu Liên, đôi môi mỏng mím lại lộ ra vài phần không vui: “Là cô nói sao?”
Trầm Tiểu Liên cứng đờ, nhanh chóng lắc đầu: “Không phải… Không phải em.”
“Vậy bây giò làm phiền cô theo nói rõ ràng với bọn họ, miễn cho bọn họ còn tiếp tục hiểu lầm như vậy.” Lục Hàn Đình nhắn mạnh.
Trầm Tiểu Liên mặt trắng nhọt, trong khoảng thời gian này.
Lục Hàn Đình dung túng ả khiến ả sinh ra một loại ảo giác, cô nào ngờ tới ở trên bữa tiệc sinh nhật này Lục Hàn Đình lại đột nhiên làm khó dễ.
Hai mắt Trầm Tiểu Liên đỏ lên, bên trong dâng lên tầng nước mắt trong suốt, ả điềm đạm nhìn Lục Hàn Đình, sắp khóc đến nơi.
Lục Hàn Đình lại không nhìn nước mắt của ả: “Làm sao, cô không muốn giải thích đúng không? Cô đã không muốn giải thích, vậy để tôi!”
Ánh mắt mỏng lạnh của Lục Hàn Đình quét qua bố Trầm mẹ Trầm và những thân thích kia, đôi môi mỏng khẽ động: “Tôi và Trầm Tiểu Liên không có bắt cứ quan hệ nào, cho nên các người đừng tự dát vàng lên mặt mình, mặt của các người thực sự quá lớn!”
“Còn có, người phụ nữ duy nhất tôi yêu và yêu sâu đậm chỉ có Hạ Tịch Quán! Ngoại trừ cô ấy, không có bất kỳ người nào!” Lục Hàn Đình bá đạo tuyên thệ.
Trái tim Hạ Tịch Quán mềm nhữn, cô thừa nhận phụ nữ đều thích nghe dỗ ngon dỗ ngọt, đôi mắt cô sóng sánh ánh nước nhìn về phía anh.
Trầm Tiểu Liên mặt trắng nhọợt, bố Trầm mẹ Trầm và những thân thích kia mắt rớt miệng há, bọn họ diễn cảnh – tôi đang ở đâu? Tôi đã nghe thấy gì thế này? Tôi là ai?
“Quán Quán, chúng ta đi thôi.” Lúc này Lục Hàn Đình ôm hông Hạ Tịch Quán mang cô rời đi.
Lục Hàn Đình lại cứ đi như vậy?
Ngày hôm nay là sinh nhật của Trầm Tiểu Liên, còn chưa bắt đầu, mấu chốt là… chưa thanh toán mà.
Tiêu phí của Hải Cảng Thành là loại đắt đến làm người ta chắt lưỡi, hôm nay sinh nhật của Trầm Tiểu Liên, cái gì cũng đều là tốt nhất, hoá đơn này sợ rằng cao kinh người, hiện tại người tính tiền lại muốn đi, bố Trầm mẹ Trầm nhất định là người đầu tiên không đồng ý.
“Lục… Lục tổng, chờ một chút!” Bó Tràm nhanh chóng lên tiếng.
Lục Hàn Đình dừng bước, một ánh mắt liếc qua: “Còn có việc?”
Bồ Trằm chê cười kéo vạt áo của mình: “Cậu không ở lại tổ chức sinh nhật cho Tiểu Liên sao, hơn nữa hóa đơn…
hóa đơn còn chưa thanh toán.”
Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm: “Ah, hóa đơn à, tôi chỉ đồng ý hai người làm sinh nhật cho Trầm Tiểu Liên, nhưng cũng không nói phải trả tiền gì mà.”
Lục Hàn Đình vừa dứt lời, Trầm Tiểu Liên và bố Trầm mẹ Trầm đều hít vào một tiếng, bọn họ hoàn toàn nghe không hiểu Lục Hàn Đình đang nói cái gì.
Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua chai rượu đỏ đã mở: “Rượu đỏ năm, một chai hẳn rất tiền nhiều nhỉ!”
Quản lí Hải Cảng Thành nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng vậy Lục tổng, một chai rượu đỏ có giá hơn sáu chữ só, vừa rồi hai vợ chồng này gọi một rương rượu đỏ năm, xem thành nước sôi mà uống.”
Trầm Tiểu Liên lúc này trừng mắt bố Trầm mẹ Trầm.