Chương :
Rất nhanh, Liễu Anh Lạc mang thai, sinh ra con cả Lục Hàn Đình, cũng chính là chân thân của dòng máu Xích Tử, Giao Nhân Tộc vẫn không thể nào ngăn cản ngày này tới.
Trầm Tiểu Liên cũng không muốn đề Lục Hàn Đình tồn tại trên thế giới này, nên ả bày kế ám sát anh hai lần, lần đầu tiên ám sát, Lục Hàn Đình đến Hải Thành, ngất xỉu trong băng thiên tuyết địa kia, gặp được Hạ Tịch Quán.
Đêm kia tuyết lớn đầy trời, Hạ Tịch Quán cho Lục Hàn Đình sự mềm mại ấm áp cùng sức mạnh kiên định mà nhiều năm anh cũng chưa từng quên được.
Lần thứ hai ám sát, Lục Hàn Đình đi trên xe lửa, xa cách nhiều năm, thời gian như con thoi đưa đẩy, Lục Hàn Đình ở trên xe lửa lần nữa tình cờ gặp Hạ Tịch Quán đã lớn lên.
Ở trên xe lửa đó, Hạ Tịch Quán chau mày quát lớn một câu “Làm càn, tôi là cô dâu của U Lan Uyễn”, chính thức kéo lên màn mở đầu câu chuyện giữa cô và Lục Hàn Đình.
Phảng phát từ nơi sâu xa tất cả tự có an bài, mệnh số của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán như do thiên định, sợi dây đỏ kia của Nguyệt Lão đã sớm trói chặt nhân duyên bọn họ vào nhau, thật là một sợi dây nhân duyên quanh co nghìn dặm.
Tuy là Giao Nhân Tộc bày ra hết thảy, thế nhưng người trong cuộc Lục Tư Tước, Liễu Anh Lạc, Lục Hàn Đình chậm rãi lớn lên đều không phải là người phàm, hướng tiến triển của tình hình một lần rời khỏi khống chế của bọn ả.
Về sau nữa, Hạ Tịch Quán từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, trực tiếp rút ra đường dây của Họa Phi, Trầm Tiểu Liên không thể không thay đổi sách lược, ả giả mạo Hạ Tịch Quán thân cận Lục Hàn Đình, muốn chiếm Lục Hàn Đình làm của riêng.
Thế nhưng ngày hôm nay tất cả lại mắt khống ché, tình yêu Lục Hàn Đình đối với Hạ Tịch Quán so với kim loại còn kiên cố hơn, ả căn bản là không còn cách nào thừa vắng nhảy vào.
Hiện tại bố Trầm còn tát ả một bạt tai, ả là Giao Nhân Tộc Công Chúa, lại bị kẻ hạ tiện đánh một bạt tai, Trầm Tiểu Liên hiện tại tâm muốn giết cả hai vợ chồng này đều có.
“Mày… mày đừng tới đây, mày muốn làm cái gì, Tiểu…
Tiểu Liên, bọn tao là bố mẹ của mày đó…” Bố Trầm mẹ Trầm trên mặt đất không ngừng lui về phía sau, muốn cách Trầm Tiểu Liên đáng sợ kia thật xa.
Sát ý trong mắt Trầm Tiểu Liên nổi lên tứ phía, ngay lúc ả đang muốn hành động, quản lí Hải Cảng Thành đột nhiên đi đến: “Mau giao tiền ra đây, các người thương lượng xong chưa, đến tột cùng người nào trả tiền?”
Có người tới, Trầm Tiểu Liên nhanh chóng thu hồi vẻ ngoan ý thâm độc, lại biến thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia.
Nhìn tận mắt mặt Trầm Tiểu Liên biến sắc bố Trầm mẹ Trầm đều sợ ngây người, ả… ả là tắc kè hoa sao, sao trở mặt nhanh như vậy?
Bọn họ cũng còn còn chưa đạt tới loại cảnh giới này!
“Các người, tiền là các người tiêu, các người qua đây giao tiền!” Quản lí Hải Cảng Thành chỉ chỉ bố Trầm mẹ Trầm.
Bồ Tràm mẹ Trầm sợ đến run lên – không muốn, không muôn tới, chúng tôi không có tiên!
Thế nhưng vài bảo vệ mặc áo đen đã đi tới, trực tiếp lôi đôi vợ chồng đó đi.
Bố Trầm mẹ Trầm cũng không biết mình bị kéo tới nơi nào, bọn họ không ngừng cầu xin tha thứ: “Quản lý, xin cậu buông tha chúng tôi! Van xin cậu.”
Quản lí Hải Cảng Thành đi ở phía trước: “Người các người nên cầu không phải tôi, có người muốn gặp các người.”
Người nào?
Lúc này quản lí Hải Cảng Thành đẩy ra cửa một căn phòng, bố Tràm mẹ Trầm bị đè ép đi vào, bọn họ ngắng đầu, chỉ thấy cửa sổ sát đất trước mặt đứng nghiêm một thân ảnh tuyệt sắc.
Hạ Tịch Quán!
Bồ Trầm mẹ Trầm cứng đờ, bọn họ thật không ngờ lại gặp Hạ Tịch Quán ở đây!