Chương :
Hai chân Sùng Văn đã mềm nhũn, thiếu điều quỳ xuống đất: “Chủ tử, đều… đều là tôi không tốt, hôm nay Hạ tiểu thư tìm tôi, chơi chiêu dụ địch, cô ấy nói đã biết chuyện xưa giữa anh và Trầm Tiểu Liên, cho nên… cho nên tuổi trẻ còn dại là tôi đã lỡ nói thẳng, kể hết tất cả cho… cho Hạ tiểu thư rồi!”
Trong tròng mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình bắn ra ánh sáng lạnh như chim ưng, anh liếc nhìn Sùng Văn, ý kia là – Cậu nhát định phải chết!
Sùng Văn yếu ớt co ro chính mình, lạnh run.
“Quán Quán đi đâu rồi?”
“Hạ tiểu thư hình như đi… đi đến biệt thự của chủ tử rồi.”
Lục Hàn Đình cái gì cũng không nói, cầm chìa khóa xe lên chiếc Rolls-Royce Phantom, anh đạp chân ga, phóng đi.
Sùng Văn chỉ có thể đứng tại chỗ tự sinh tự diệt.
Hạ Tịch Quán mang theo Tình Nhi đi tới biệt thự Lục Hàn Đình, thẳng đến thư phòng lầu hai.
Kỳ thực Hạ Tịch Quán trong lòng đã có suy đoán, nhưng vẫn cần chứng thực một chút cho thỏa đáng, cô chậm rãi vươn tay ra, kéo ra ngăn kéo phía dưới cùng kia.
Lục Hàn Đình đến cùng có đúng là đại ca ca nhiều năm trước không?
Ngăn kéo bị kéo ra, Hạ Tịch Quán lấy ra tắm hình kia, cô rũ hàng mi nhỏ dài nhìn trong hình.
Địa phương giống nhau như đúc, chính là địa phương trong trí nhớ cô.
Năm đó chính là trong băng thiên tuyết địa ở đây, cô cứu một đại ca cal Thì ra, Lục Hàn Đình thật sự là đại ca ca kia, mà cô gái ẳn sâu dưới đáy lòng anh vẫn không thể quên được kia là cô!
Hạ Tịch Quán muốn nở nụ cười, trên thực tế cô câu đôi môi đỏ mọng, hoàn toàn chính xác nở nụ cười, cô vươn tay, lòng bàn tay vuốt lên ảnh chụp, anh trước khi đi nói qua – anh sẽ trở về tìm em!
Tên ngốc này, cô đang ở trước mắt anh đó, anh lại không biết!
Anh tìm người nào?
Tìm Hạ Nghiên Nghiên?
Tìm Trầm Tiểu Liên?
Anh rốt cuộc có bao nhiêu đần?
Lúc này Tình Nhi đi tới: “Công Chúa, người làm sao vậy?”
Hạ Tịch Quán cầm ảnh chụp đứng lên: “Tôi đều đã biế tìm được điểm mắu chốt kia rồi, chuyện xảy ra năm đó tất cả tôi đều đã sáng tỏ.”
Tình Nhi không nhịn được nghĩ giơ ngón tay cái lên rồi, Công Chúa nhà cô ấy quả nhiên là giỏi nhất.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tiếng bước chân này không thong dong giống bình thường, ngược lại mang theo vài phần gấp gáp, có người chạy đến.
Người làm nữ ở phía ngoài nói: “Tiên… Tiên sinh, Hạ tiểu thư vừa mới tới, bây giờ đang ở thư phòng…”
Người làm nữ lời nói vẫn chưa nói hết, cửa thư phòng đã bị một bàn tay cho đầy ra, thân thể anh tuấn kia của Lục Hàn Đình xông vào trong tầm mắt.
Lục Hàn Đình lấy tốc độ nhanh nhát chạy đến.
Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt nhìn về phía người đàn ông cạnh cửa, chỉ chớp mắt đã đi qua mười năm, đại ca ca từng ngất xỉu trong ngực cô đã trưởng thành người đàn ông anh tuấn thành thục lại tự phụ như vậy, anh không hề cần chút ấm áp cùng tín niệm cô cho, bởi vì anh đã cường đại đến hô mưa gọi gió, bờ vai dài rộng ấy có thể cản gió che mưa cho bắt kỳ một cô gái nào trên thiên hạ này rồi.
Cô thật không ngờ, cô và anh lại tại sớm thời điểm như vậy đã gặp nhau.