Chương :
Lúc này điện thoại được nói thông, giọng của Liễu Anh Lạc truyền tới.
Liễu Anh Lạc bây giờ đang ở trong quán cà phê, đêm nay.
có người hẹn bà, nói chút chuyện một bản thảo thiết kế trang sức.
Bàn chuyện xong rồi, người kia đi trước, Liễu Anh Lạc ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cũng không lập tức rời đi, bà cầm một quyển sách, vừa uống cà phê vừa đọc sách.
Tối nay Liễu Anh Lạc mặc một thân váy dài, bên ngoài khoác áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, bà búi tóc thành cục tròn thật thấp, vài lọn tóc rơi bên gò má xinh đẹp, càng thêm vài phần mỹ lệ và ôn uyễển đẹp như tranh.
Bà cứ thế nhanh chóng hấp dẫn khách lui tới trong quán cà phê, nếu như nếu bà không tự nói rõ tuổi tác, tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ đến bà đã có ba đứa cháu.
Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc u phục đi tới: “Chào cô, tôi có thể kết bạn Wechat không?”
Có đàn ông muốn kết bạn Wechat với bà.
Liễu Anh Lạc nhàn nhạt mỉm cười, lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi không chơi Wechat.”
Cứ như vậy bà đã từ chối rất nhiều đàn ông tiếp cận.
Lúc này cửa tiệm cà phê đột nhiên bị mở ra, có hai người đi đến, kèm theo một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Liễu Anh Lạc ngắng đầu, dĩ nhiên là Lục Tư Tước và Lý Ngọc.
Lục Tư Tước mặc áo sơ mi màu xám lạnh quần tây đen, anh tuần thâm trầm, gọi tới khí tràng bễ nghễ, mà Lý Ngọc mặc chiếc đầm hoa nhí, trẻ tuổi xinh đẹp, trong mặt mày có cái bóng của bà lúc đôi mươi.
Hiện tại tay Lý Ngọc treo trên trên cánh tay Lục Tư Tước, hai người thân mật đi đến, Lý Ngọc ngửa đầu nhìn ông, không biết nói gì đó, chim nhỏ nép vào người, nở nụ cười xinh đẹp một đường.
Liễu Anh Lạc bị kìm hãm, bà thật không ngờ lại ở chỗ này.
gặp phải hai người kia, ngày hôm nay thực sự quá trùng hợp.
Tư Tước, chúng ta ngồi ở đó đi!” Lúc này Lý Ngọc chỉ một ngón tay, đúng ngay vị trí phía trước bà.
Lục Tư Tước ngẳng đầu, thấy được bà.
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Anh Lạc có chút xấu hổ cùng không được tự nhiên, ngày đó ở trên máy bay bà đã quyết định rồi – mong ước ông hạnh phúc.
Nhưng bây giờ lần nữa gặp phải, trái tim bà vẫn siết chặt, bà không biết mình có nên lên tiếng chào hỏi ông không, từ nay về sau làm người xa lạ quen thuộc nhất.
Rất rõ ràng, Lục Tư Tước cũng không muốn chào hỏi với bà, đôi mắt sâu thẳm ấy liếc qua gương mặt bà rồi lãnh đạm dời đi, giống như nhìn một người xa lạ, sau đó ông thấp giọng nói về phía Lý Ngọc: “Chúng ta ngồi ở đó.”
Lục Tư Tước và Lý Ngọc ngồi vị trí phía trước bà, bồi bàn trong quán cà phê cầm thực đon tới.
Lý Ngọc lật thái đơn một chút, sau đó nhìn về phía Lục Tư Tước nhỏ giọng cười nói: “Tư Tước, vợ anh ở đó kìa, có muốn chào hỏi không?”
Bởi vì là bàn trước bàn sau, rất gần, nên Liễu Anh Lạc rõ ràng nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
Chỉ nghe Lục Tư Tước mắp máy đôi môi mỏng, lãnh đạm sửa lại nói: “Là vợ trước.”
Vợ trước…
Hai chữ này nhanh chóng ghim trúng tim Liễu Anh Lạc, ông thực sự xem và là… vợ trước rồi đúng không?
Người đàn ông này thật đúng là kỳ quái, lúc ở Đề Đô ông còn để ý bà như vậy, nhưng trong nháy mắt, ông đã có niềm vui mới, quên mắt bà không sót chút nào.