Chương :
Liễu Anh Lạc sẽ không nói máy chuyện này cho Lý Ngọc, bà thản nhiên nói: “Thật ngại quá, tôi không rõ lắm.”
Nói xong, Liễu Anh Lạc đi thẳng ra ngoài.
Liễu Anh Lạc không muốn ngây người trong quán cà phê nữa, chỉ cần thấy được ông và Lý Ngọc cùng một chỗ, trái tim bà liền buồn bực hốt hoảng, còn mơ hồ đau nhói, nên bà cầm túi của mình, ôm sách và bản thảo thiết kế trong lòng rồi rời đi.
Đứng ở trên đường cái, Liễu Anh Lạc bắt đầu đón xe, nhưng đoạn đường này không dễ đón xe, vài chiếc taxi đã phóng đi rồi.
Lúc này một chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi ngừng lại, cửa sổ kế bên người lái xe trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, là Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhìn Liễu Anh Lạc cười nói: “Lục phu nhân, lên xe đil, Chúng tôi có thể đưa bà một đoạn đường.”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà lướt qua Lý Ngọc thấy được người đàn ông ngồi chỗ ghé lái, Lục Tư Tước đang lái xe, hai bàn tay đặt trên tay lái, ống tay áo áo sơ mi xám lạnh cuốn lên máy vòng, lộ ra cổ tay bền chắc và chiếc đồng hồ đắt tiền, tràn ra mị lực của người đàn ông thành thục.
Có lẽ ý thức được ánh mắt của bà, ông cũng nghiêng mặt, nhàn nhạt nhìn bà một cái.
Liễu Anh Lạc rời khỏi quán cà phê chính là muốn tránh khỏi hai người kia, không nghĩ tới lại đụng phải ở đây, đơn giản là chạy không thoát cái vòng ma quỷ này.
Bà cũng không biết tâm lý Lý Ngọc mạnh đến độ nào mới có thể mặt không đổi sắc gọi bà là Lục phu nhân, còn mời bà lên xe, nói chung bà không muốn.
“Không cần, tôi tự mình gọi xe, hai người đi đi.” Liễu Anh Lạc từ chối.
Lục Tư Tước nhìn người phụ nữ ngoài cửa sổ, bà bây giờ như nhau nhiều năm trước, trong lòng ôm sách, trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, gió đêm thỏi tan làn váy trên người bà, bà đứng lặng dưới ánh đèn đường mò vàng, giơ tay lên dịch vài lọn tóc bên má ra sau tai, thực sự là Bắc phương có giai nhân, di thế mà độc lập.
Bà không nguyện ý lên xe ông, còn dịch đến bên cạnh mấy bước, tránh khỏi bọn ông.
“Tư Tước, Lục phu nhân dường như không muốn lên xe.”
Lý Ngọc nói.
Lục Tư Tước không có biểu tình gì lớn, ông chỉ nhấp nhẹ đôi môi mỏng, sau đó lui xe về phía sau một chút.
Liễu Anh Lạc kỳ quái phát hiện chiếc xe này lại tới bên cạnh bà, một giây ké tiếp bên tai liền truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Lên xe, tôi không nói lần thứ hai.”
Mỗi một chữ của ông đều bá đạo khiến người không thể từ chối.
Hàng mi Liễu Anh Lạc run lên, bà nhìn ngũ quan ông lạnh lùng, lộ ra vẻ khó chịu không vui, rất khó dây vào.
Liễu Anh Lạc cũng chau mày: “Tôi đã nói tôi không muốn lên xe, anh tiễn Lý tiểu thư về nhà đi…”
Lục Tư Tước nhìn bà một cái, sau đó trực tiếp kéo ra cửa lái xe, bước mạnh ởi tới bên cạnh bà, ông lộ ra bàn tay kéo lại cánh tay của bà, sau đó mở ra cửa xe, nhét bà vào trong.
Cái này nhân loại!
Liễu Anh Lạc biết ông bá đạo, ông xuống xe, túm bà, nhét bà vào, động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, không có một giây dừng lại.
Bà cũng tức giận, tay bám lấy cửa xe, không chịu đi vào: “Lục Tư Tước, có phải anh nghe không hiểu tiếng người hay không, tôi không muốn lên xel”
Hiện tại xe cộ đông đúc, hai người ở bên cạnh xe giằng co, Lục Tư Tước nhét bà vào trong xe, Liễu Anh Lạc không chịu đi vào, chui ra bên ngoài, nhưng thân thể ông cao ngắt ngăn ở bên ngoài, làm bà không ngừng chui vào trong ngực ông.
Thân thể hai người đang không ngừng ma sát.