Chương :
Mặt của Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ, bà cựa quậy, muốn tránh thoát ông: “Anh đừng như vậy, đây là phòng bếp, có người nhìn thấy.”
“Anh đuổi họ đi hết rồi.” Lục Tư Tước hôn lên mái tóc bà.
Giữa chỗ lộ thiên mà ông còn đáng ghét như vậy, cũng không để ý ánh mắt của người khác, thật là… da mặt dày.
“Buông em ra, đi rửa chén đi.” Liễu Anh Lạc cười cười ra lệnh ông.
Lục Tư Tước nhướng mày kiếm, về việc rửa chén này, ông thật đúng là một tay mơ, chưa làm qua, cũng không biết có thể làm được không.
Lục Tư Tước thật sự thả bà ra, sau đó cuộn ống tay áo lên, bắt đầu rửa chén.
Liễu Anh Lạc kinh ngạc, vừa rồi bà chỉ nói đùa, không nghĩ tới ông sẽ thật sự rửa, vị thiên chi kiêu tử này hai tay trời sanh là cầm bút máy ký tên, bây giờ lại thực sự bắt đầu rửa chén.
“Lục Tư Tước, anh làm sao vậy? Sao em cảm giác anh là lạ?” Liễu Anh Lạc nghi ngờ nhìn ông.
Lục Tư Tước rửa xong một cái bát, còn rửa rất sạch sẽ: “Lục phu nhân, anh rửa bát sạch sẽ như vậy, em có thưởng cho anh không?”
Nói xong Lục Tư Tước sát tới, muốn hôn bà.
Liễu Anh Lạc cầm một quả cà chua bi thánh nữ quả nhét vào trong miệng ông: “Ngọt không?”
Lục Tư Tước nêm thử một miếng: “Không ngọt bằng em.”
Cái người này! Lại bị ông chiều ngược một quân.
Liễu Anh Lạc cố ý xụ mặt: “Không để ý tới anh nữa!”
Bà xoay người rời đỉ.
Thế nhưng đi hai bước, Lục Tư Tước từ phía sau bế bà lên, ung dung nhắc bà lên, xoay vài vòng.
Làn váy dài của bà trên không trung vẽ nên từng đường vòng cung xinh đẹp, bà giật mình, lại càng hoảng sợ: “AI Lục Tư Tước, anh làm cái gì thế?”
“Ôm xoay vòng.”
Liễu Anh Lạc đỏ mặt lên, những đôi tình nhân trẻ đều thích ôm xoay vòng, thế nhưng bọn họ cũng bao nhiêu tuổi rồi! “Anh thả em xuống.”
“Không thả!”
Hai người ở phòng bếp náo loạn cực kỳ lâu.
Trong đêm khuya, Lục Tư Tước đang ngủ, ông mơ một giấc mộng rất dài rất dài.
Ông lại nằm mơ thấy trước đây, Liễu Anh Lạc từ trên đài cao phòng Kiều nhảy xuống, từ đó về sau hai mươi năm ròng rã, ông một mực tìm bà, đợi bà.
Lục Tư Tước đột nhiên mở mắt ra, từ trong mơ thức dậy, cả người ông đồ đầy mồ hôi lạnh.
Đưa tay sờ bên người một cái, ông muốn ôm Liễu Anh Lạc, thế nhưng rất nhanh tay ông cứng đờ, bởi vì, bên người trống rỗng.
Liễu Anh Lạc không tháy đâu.
Lục Tư Tước lập tức ngồi dậy, hai mắt của ông trở nên mê man, sợ sệt, dĩ nhiên trong chốc lát không phân rõ đây là mơ, hay là hiện thực.
Liễu Anh Lạc lại không thấy đâu.
Sở cầu mỹ mãn trọn đời ông rõ ràng gần trong gang tắc, vẫn như bọt biển, khẽ chạm liền tan.
Kiếp này, ông đau đớn mắt đi tình yêu.