Chương :
Hạ Tịch Quán hai mắt đỏ bừng, liền hỏi: “Di Anh Lạc làm sao ạ?”
“Tiểu thư, mẹ của cô gia một ngày sau đó cũng… qua đời theo.”
Hạ Tịch Quán hít vào một ngụm khí lạnh, vừa rồi nghe tin dữ của Lục Tư Tước cô đã thấy sét giữa trời quang, nên lúc nói đến dì Anh Lạc, cô đại khái đã đoán được kết cục.
Lục Tư Tước và Anh Lạc cùng lúc qua đời.
Bọn họ đi rồi.
Thân thể Hạ Tịch Quán nhỏ nhắn lung lay vài cái, trực tiếp ngã trên mặt đắt.
“Tiểu thư!” Thím Tô kinh hô.
Tốc độ Lục Hàn Đình nhanh hơn, anh vươn bàn tay to kéo Hạ Tịch Quán sắp sửa ngã xuống tới trong ngực mình.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, trong hốc mắt đã có nước mắt rơi xuống, cô chôn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt sâu trong lòng Lục Hàn Đình, lập tức khóc không thành tiếng.
Tại sao có thể như vậy?
Lục Hàn Đình ôm chặt lấy Hạ Tịch Quán, tình cảm người đàn ông luôn là ẩn nhẫn mà khắc chế như vậy, trong đuôi mắt hẹp dài của anh đã nhuộm đầy tia máu đỏ.
Trong một đêm, anh mắt đi cả bố và mẹ.
“Lục tiên sinh, chúng ta… mau về thôi!”
Lục Hàn Đình gật đầu: “Chuẩn bị xe, lập tức khởi hành!”
Tin dữ chọt tới làm rối loạn tất cả kế hoạch, Lục gia đã phát tang rồi, Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán phải chạy về tham gia tang lễ.
Cô Nhân Nhân vẫn còn đang hôn mê, Lục lão phu nhân người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Hạ Tịch Quán không yên tâm nhát chính là lão phu nhân.
Xe đã chuẩn bị xong, Sùng Văn đột nhiên chạy tới: “Chủ tử, Hạ tiểu thư, vừa rồi chúng tôi phát hiện… Công chúa Giao Nhân Tộc không thấy đâu, at chắc là thừa dịp loạn đã chạy rồi!”
Vừa rồi mọi người một hồi luống cuống tay chân, chuẩn bị trở về Đế Đô, Công chúa Giao Nhân Tộc canh thời điểm đó mà bỏ chạy.
Hạ Tịch Quán nhìn hướng xa xa, chau hàng mày thanh tú: “Yên tâm, tôi và ả ta rất nhanh sẽ gặp nhau nữa, trước cho ả mấy ngày, lập tức trở về Đề Đô!”
“Vâng.”
Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán chạy về Đề Đô, Lục Tư Tước và Anh Lạc hợp táng tại khu mộ dưới núi, bầu trời Đề Đô lại bắt đầu bắt đầu đổ cơn mưa phùn, một hồi mưa thu một hồi lạnh, hết sức bi thương.
Nhưng Lục lão phu nhân so với bọn họ tưởng tượng kiên cường hơn rất nhiều, vị đương gia chủ mẫu tọa trần Lục gia máy chục năm cả đời này đã trải qua quá nhiều những cơn mưa gió, khi Lục Tư Tước và Anh Lạc dắt tay nhau đi qua thế giới bên kia, Lục lão phu nhân thở dài một cái, lầm bằm lầu bầu một câu: “Cũng tốt… như vậy cũng tốt…”
Nhưng Lục lão phu nhân vẫn mọc tóc bạc càng nhiều hơn, bà cũng không dự tang lễ, mà là đóng cửa từ chối tiếp khách, giao hết thảy cho trưởng tôn trưởng tức là Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán tới xử lý.
Trong mộ viên, Hạ Tịch Quán mặc một thân áo khoác ngoài đen, mái tóc dài buộc đuôi ngựa thật thấp, bên mai kẹp một bông hoa trắng nhỏ, trong tay cô bung một chiếc dù đen, lặng lặng đứng lặng trước mộ bia.
Phong thái của Lục Tư Tước và Anh Lạc cứ như vậy như ngừng lại trong trí nhớ tất cả mọi người.
Mưa phùn lất phát, viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán vẫn sưng đỏ, cô lầm bẩm nói: “Kỳ thực một đêm trước khi chúng ta đi kia, em đã phát hiện bố khác thường, thế nhưng… đều tại em.”
Hạ Tịch Quán tự trách, nếu như cô không bị biểu hiện giả dối của Lục Tư Tước gạt được, vậy tất cả có phải sẽ bất đồng hay không?