Chương :
Bên cạnh tay Lâm Thủy Dao đặt một giỏ hoa quả tươi mát, Lệ Quân Mặc mắp máy đôi môi mỏng, cũng không có ý gì, liền hỏi bà: “Hôm nay nho rất ngọt nhỉ!?”
Lâm Thủy Dao thông minh đến bực nào, tiếp nhận được ám hiệu của ông, trong lòng bà mắng ông một tiếng, thế nhưng ngón tay ngọc lại bóc một quả nho thật to lên, tự tay lột ra vỏ nho, đút thịt quả tới bên miệng ông: “A, mở: miệng nào.”
Lệ Quân Mặc nhìn bà một cái, sau đó mở miệng, ăn quả nho bà đút tới.
“Ngọt không?” Lâm Thủy Dao hỏi.
Lệ Quân Mặc gật đầu: “Ừm.”
Hai bà lão kia “chao ôi” một tiếng: “Lệ tổng, cậu khoe ân ái cũng phải bận tâm mấy người già chúng tôi ở đây chứ, chúng tôi đã quá già rồi, không thể ăn ngọt được đâu, cậu và Dao Dao đây là muốn ngọt chết chúng tôi mà.”
“Không được không được, hôm nay thua tiền lại ngược cầu, không chơi nữa, chúng tôi đi.”
Hai bà lão kia bỏ lại mạt chượt, đứng dậy rời đi.
Lệ lão phu nhân được thời đắc ý, lúc này nhiệt tình tiễn khách: “Lão Triệu, lão Lý, ngày mai trở lại chơi nhé.”
Đám bà lão đi cả rồi, Lệ Quân Mặc thấy quả nho trong miệng ăn rất ngọt, trước đây ông cũng ăn nho, nhưng không ăn ngọt được như vậy.
“Nho ngon.” Lệ Quân Mặc tiếp tục ám chỉ nói.
Lâm Thủy Dao vươn tay, trực tiếp đưa một mâm nho đến trước mặt ông, bà trừng mắt liếc ông một cái: “Cho anh đầy, ăn đi!”
Lệ Quân Mặc lúc này mới phát hiện người đi rồi, bà cũng không hầu hạ ông nữa.
Lệ Quân Mặc không vui nhíu mày: “Cô…”
Nhưng là lời của ông vừa ra khỏi miệng, Lâm Thủy Dao liền đứng dậy, trực tiếp bỏ đi.
Ý của bà rất rõ ràng, trước mặt người ngoài nể mặt anh, nhưng, tôi còn rất giận đấy!
Lệ Quân Mặc bị bỏ rơi: “…
Lâm Thủy Dao đi ra ngoài, lúc này bà nhìn thấy người làm nữ xinh đẹp Thanh Thanh tối hôm qua kia đã tới.
“Lão phu nhân,” Thanh Thanh lo lắng nói: “Vừa rồi chồng tôi gọi điện thoại qua đây nói con gái tôi phát sót rồi, tôi muốn xin phép nghỉ một ngày đến bệnh viện chăm con gái tôi ạ.”
“Con sinh bệnh là đại sự, cô nhanh đi đi, Thanh Thanh, để ta bảo tài xế tiễn cô.” Lệ lão phu nhân nhanh chóng nói.
Thanh Thanh sau khi nói cám ơn liền gắp rút rời đi.
Lâm Thủy Dao khẽ giật mình, trời ạ, Thanh Thanh này đã kết hôn có con rồi?
Vậy cô ta và Lệ Quân Mặc…
Lệ Quân Mặc dĩ nhiên cùng một người đàn bà có chồng…?
Lâm Thủy Dao lảo đảo trong gió.
“Dao Dao, con đang nghĩ gì thê?” Lúc này Lệ lão phu nhân nhìn về phía Lâm Thủy Dao.
“Mẹ, Thanh Thanh này đã lập gia đình rồi sao, con cảm thấy ấy!… nếu đã hầu hạ Quân Mặc, vậy cũng không nên để cô ấy và người đàn ông khác.” Lâm Thủy Dao nói suy nghĩ trong lòng ra.