Chương :
Anh biết cô có quá nhiều trách nhiệm và sứ mạng, anh cũng biết cô muốn làm những gì, anh chỉ có thể không can thiệp đến cô, để cho cô đi làm chuyện mình nên làm.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới, là… Lục Tử Tiễn gọi.
Nhìn trên ba chữ “Lục Tử Tiễn” đang hiện trên màn hình di động, Thượng Quan Hàn Đình hơi chau mày kiếm, anh biết, người em trai này của anh, tình không biết lúc nào đã nhen nhóm, cháy bùng thành tình thâm.
Thượng Quan Hàn Đình ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo, Tử Tiễn, ngày hôm nay cảm ơn em.”
Lúc này, Lục Tử Tiễn đang đứng ở bên cửa sỏ sát đất, một tay anh cầm điện thoại, đôi đồng tử diệu sáng xuyên qua cửa sổ sát đất dừng lại trên sân cỏ, Hạ Tịch Quán còn đứng ở đó, thật lâu nhìn hướng Thượng Quan Hàn Đình rời đi.
Cô ở đó nhìn người khác, lại không biêt, cô cũng là phong cảnh xinh đẹp nhât trong mặt người khác.
Lục Tử Tiễn câu môi: “Anh cả, không cần cảm ơn, những thứ này đều là em nên làm.”
Kỳ thực, tính cách Lục Tử Tiễn thực sự là rất giọng mẹ anh – Liễu Anh Lạc, tính tình hét sức trong trẻo lạnh lùng, hơn nữa do nguyên nhân thân thế, anh chưa từng được yêu thương, cho nên đôi với tình thân cũng không có khái niệm gì.
Anh và Thượng Quan Hàn Đình chỉ là duy trì lễ phép căn bản mà thôi, ngày hôm nay, bởi vì điều ước sinh nhật Hạ Tịch Quán là Thượng Quan Hàn Đình, nên anh đưa Thượng Quan Hàn Đình cho Hạ Tịch Quán.
Món quà sinh nhật anh tặng cô, chính là điêu ước sinh nhật của cô.
Dù cho điều ước ấy là cái gì, anh cũng giúp cô thực hiện.
Đạo lý này Thượng Quan Hàn Đình tự nhiên cũng hiểu: “Tử Tiễn, bố mẹ đi quá nhanh, em là em ruột anh, anh cả như bố, mặc kệ em tin hay không, anh luôn có trách nhiệm với em, tất cả những gì anh có đều có thể nhường cho em, duy chỉ có… cô ấy là không thế, Quán Quán là mạng của anh.”
Thượng Quan Hàn Đình nói – Quán Quán là mạng của anh.
Lục Tử Tiễn cầm điện thoại di động, trên khuôn mặt tuần mỹ cũng không có chút dao động, anh chỉ nhàn nhạt câu đôi môi mỏng: “Dạ, em biết.”
“Tử Tiễn, em mau rời khỏi Hoa Tây đi! Đừng tham dự vào vòng lôc xoáy này, ỏ đây không thích hợp với em.”
Phải không?
Nhưng, đã không còn kịp rồi.
Ánh mắt Lục Tử Tiễn sâu đậm rơi trên thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán, trong lòng đang suy nghĩ – cô ở chỗ này, anh còn có thể đi đâu?
“Anh cả, thật ra thì, Quán Quán có phải là mạng của anh hay không, cùng em lại có quan hệ thế nào, phàm là cô áy yêu em một phần, em đêu sẽ đem hét toàn lực tranh giành cô ấy, thế nhưng anh cả, anh cũng là mạng của cô ây, cho nên em làm sao nhân tâm muôn mạng của cô ây?”
“Anh cả, về sau hãy yêu thương Quán Quán, mấy năm nay em chưa từng đồ ky anh, dù là bà nội, bố hay là… mẹ đều yêu thương anh, em đều chưa từng đồ ky anh, thế nhưng anh có Quán Quán, anh vĩnh viễn sẽ không biết em điên cuồng đố ky anh thế nào, anh đến sớm hơn em một bước, nên may mắn hơn em trọn đời.”
“Anh cả, người trong lòng của anh, cũng người trong lòng của em, em cũng có quyền lợi được yêu, nên đừng đối với em quá mức hà khắc, Quán Quán là nửa đời lưu quang em bắt được trong lòng bàn tay. Mặc dù em ở vị trí cách cô ấy gần nhát, nhưng đó cũng là khoảng cách xa nhát, lòng em biết nửa đời lưu quang này sẽ mai táng cuộc đời em, trỏ thành khuyết điểm lớn nhát trong sinh mệnh em. Thế nhưng, em trọn đời này không hồi hận, không thể toàn lực bác bỏ hết đi tình yêu dành cho cô ấy, cho nên, em chỉ có thể đem hết toàn lực đi bảo vệ tình yêu của cô ấy, cả đời này phải bảo vệ cô ấy, năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.”
Xe taxi phóng nhanh trên đường, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh trong mắt Thượng Quan Hàn Đình, sau khi bố mẹ qua đời, người em trai ruột này trở thành áy náy và lo lắng lớn nhất trong lòng anh.
Bây giờ nghe được Lục Tử Tiễn dùng chất giọng cực kỳ êm dịu nói những lời này với anh, những thứ này vốn là nói với Hạ Tịch Quán, nhưng đã định trước cả đời đều không thể thốt ra, Thượng Quan Hàn Đình đã chau mày thật chặt.