Chương :
Lúc này phương xa liền truyền đến tiếng của Thượng Quan Đằng: “Mau lên, bao vây toàn bộ nơi đây, một con con ruồi cũng không cho lọt!”
“Tuân mệnh!”
Sắc mặt Ngũ Vũ đại biến: “Chủ tử, : s l Thượng Quan Đăng chạy đên rôi, chúng ta bây giờ đã chạy không kịp.”
Sắc mặt Lục Tử Tiễn rất yếu ớt, vệt máu bên khóe môi càng tôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh vài phần yêu dã, anh thấp giọng ra lệnh: “Ngũ Vũ, cậu đi đi, mặc kệ tôi!”
“Chủ tử, tôi sẽ không đi! Anh cam tâm tình nguyện, vì Hạ tiểu thư mà chết, vậy hiện tại tôi chết theo chủ tử, tôi cũng cam tâm tình nguyện, mong chủ tử đừng đuổi tôi đi!”
Lục Tử Tiễn đóng mở đôi môi mỏng tái nhợt, muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này một giọng nói dễ nghe truyền tới: “Lục thần y.”
Lục Tử Tiễn ngắng đầu nhìn lên, là…
Thời Hi Ngọc.
Thời Hi Ngọc tới.
Thời Hi Ngọc nhìn Lục Tử Tiễn: “Lục thần y, mời đi theo tôi.”
Thượng Quan Đằng bao vây bên ngoài , thế nhưng chẳng thấy được ai.
Thủ hạ báo cáo: “Quận Chúa, mỗi một góc đều lục soát qua, nơi đây không có ai.
Làm sao có thể?
Kẻ rút Hiên Viên kiếm chạy đi đâu rồi?
Rút Hiên Viên Kiếm, người kia cũng sông không được bao lâu.
Thượng Quan Đằng trầm tư chốc lát, hiện tại gã nghi ngờ một người, nói đúng hơn là, gã vẫn luôn hoài nghi một người, đó chính là Lục Tử Tiễn.
“Mau trở về hoàng thành! Thượng Quan Đẳng lập tức xoay người lại, gã muốn đi tìm Lục Tử Tiễn.
Trong hoàng thành.
Thượng Quan Đẳng khí thế hung hăng chạy trở về, gã hỏi người làm nữ: “Lục thần y đâu? Nó hiện tại ở đâu?”
“Quận Chúa, Lục thần y bây giờ đang ở trong phòng.”
b D Thượng Quan Đăng rât nghỉ ngờ: “Lục thần y vẫn không đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, lúc đầu Lục thần y và Hạ tiểu thư đại hôn, thế nhưng đêm tân hôn Hạ tiểu thư gọi một con sói tới coi chừng, không cho Lục thần y đến gần người, tôi thấy Lục thần y uống rất nhiều rượu, bị đỡ đến nghỉ trong khách phòng, vẫn không đi ra.” Người làm nữ nói.
Thực sự?
Thượng Quan Đằng bán tín bán nghị, gã lên lầu, liền đây ra cửa phòng.
Trong phòng, Lục Tử Tiễn và Thời Hi Ngọc đang lăn trên giường, nghe được tiêng cửa mở, Thời Hi Ngọc “a” một tiếng thét chói tai, nhanh chóng kéo chăn che cảnh xuân trên người mình: “Thượng Quan Quận Chúa, ông tại sao không gõ cửa đã vào, mau đi ra ngoài!”
Thượng Quan Đằng trực tiếp cứng đờ, gã không nghĩ đến Lục Tử Tiễn sẽ lăn giường với Thời Hi Ngọc ở chỗ này.
Hiện tại quần áo Thời Hi Ngọc xốc xếch, vẻ mặt thẹn thùng ửng hồng, không hề giống giả.