Chương :
Đây là quyên giang hô bí tịch mà Lâm Thủy Dao thiên tân vạn khổ cầm về, chưa truyền Hạ Tịch Quán mà đã truyền cho Diệp Linh rồi.
ID EIDHiss: Diệp Linh vội vã đi ra, cô biểu thị – không thể chọc vào, không thể chọc vào, đỡ không được!
Lúc này một người làm nữ đi tới, đưa tới một cái ví tiền: “Diệp tiểu thư, đây là ví tiền tiên sinh lúc nãy tới tìm cô làm rơi, làm phiền cô trả cho vị tiên sinh kia nhat”
Diệp Linh đưa mắt xem, đây là ví tiền của Cô Dạ Cân.
Vừa rồi anh đánh rơi ví tiền ở nơi này.
Diệp Linh vươn tay nhận lấy ví tiền: “Được, tôi sẽ trả lại cho anh ấy.”
“Cảm ơn Diệp tiểu thư.” Người làm nữ đi.
Diệp Linh rũ hàng mi như lông vũ, mở ra ví tiền của anh, rất nhanh cô khựng lại, bởi vì cô ở trong ví tiền anh thấy được một tắm hình.
Đây là một tấm ảnh chụp rất nhỏ, niên đại rất xa xưa rồi, bị anh giấu trong vách ngăn trong ví tiền.
Trong hình… Là cô.
Diệp Linh nhìn mình trong hình có trong nháy mắt ngắn ngơ, bởi vì cô đã rất nhiều năm không thấy bản thân mình trong bức hình đó.
Thời điểm đó cô vẫn là hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, mặc chiếc áo hoodie màu đỏ sậm, tết bím công chúa, trong ánh nắng chói chang, cô nở một nụ cười chói mắt, người còn yêu kiều hơn hoa.
Khi đó cô còn rất nhỏ, còn chưa cửa nát nhà tan, còn chưa có lang thang nơi đầu đường xó chợ, còn chưa vì tình tổn thương.
Khi đó, trong cuộc đời của cô còn chưa có người đàn ông tên là Có Dạ Cẩn.
Anh làm sao có được ảnh chụp cô khi còn bé?
Anh vì sao cất kỹ ảnh chụp cô khi còn bé?
Một người người đàn ông giấu tắm ảnh chụp của người phụ nữ trong ví tiền của anh ta, điều này đại biểu cái gì?
Lễ nào, anh yêu cô?
Tình yêu của anh, thậm chí còn đến sớm hơn so với cô?
Mấy năm này Diệp Linh vẫn cho là anh không yêu cô, tất cả sủng ái của anh đối với cô cùng lắm chỉ là vì để phá hủy, thế nhưng lần trước ở Hải Thành, cô đã nghỉ ngờ.
Hiện tại, cô càng hoang mang.
Cô cảm thấy, mình đã tìm được đáp án.
Hạ Tịch Quán ở bên ngoài né một hồi, lúc này cô nghe phía bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Thầy tướng số đây, thầy tướng số đây, tôi Huyền Dịch Cao Tăng chính là đệ nhất thầy xem tướng số của môn XX, chỉ xem cho người hữu duyên.”
Hạ Tịch Quán đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu.
Dưới lầu đứng một lão hòa thượng, quần áo tả tơi, nhưng tiên phong đạo ` côt, là Huyện Dịch Cao Tăng.
Lúc này Huyền Dịch Cao Tăng ngắng đầu, nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Vị thí chủ này, cô tôi hữu duyên, tôi có thể coi cho cô một quẻ.”
Hạ Tịch Quán chậm rãi nhếch môi, cặp mắt trong vắt lóe lên ánh sáng, cô đã được nghe rất nhiều về mấy gã xem bói lừa gạt người như Huyền Dịch này, không nghĩ tới bây giò lại gặp được.