Chương :
Chỉ thấy người đàn ông còn đứng trước cửa số, cà vạt phất phơ ở cổ, anh như thấy nóng, lại giơ lên ngón tay thon dài cởi vài cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo nam tính.
Bên cửa số có một chiếc ghế sopha màu đỏ sậm, anh lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân dài tự phụ duỗi về phía trước, mí mắt tuấn mỹ rủ xuống, anh bắt đầu chuyên chú chơi điện thoại, gửi tin nhắn.
Tâm tình của anh thật sự tốt, trên : khuôn mặt tuân tú treo nụ cười, nhưng Trần Viên Viên đã cảm thấy anh cười…
có chút không đứng đắn, rất giống…
con mèo đang trộm thịt sống.
Người đàn ông Cố Dạ Cần này có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là – nhã nhặn bại hoại, cố tình lại là kiểu mà phụ nữ yêu say đắm, Trần Viên Viên cũng cảm thấy mình si mê anh, mê đắm từ trong xương.
Cố Dạ Cần reply – Linh Linh, em nhất định phải trò chuyện với tôi mấy chuyện người lớn giữa đêm khuya như vậy à?
Tin nhắn gửi đi rồi, Diệp Linh không phản hồi.
Hình như là… không để ý tới anh.
Cô Dạ Cân cong môi, lúc này thật sự là cô chủ động, chính cô tới trêu chọc anh, thế nhưng, hiện tại người không để ý tới cũng là cô.
Cô luôn là có biện pháp câu dẫn anh, còn câu đến lạc cả hồn phách.
Cố Dạ Cần lại gửi một cái – tôi sai rồi…
Lúc này đây “ding” một tiếng, Diệp Linh hồi âm – anh sai ở đâu?
Cố Dạ Cần thật sự không biết mình sai ở đâu, nhưng cô không để ý tới anh, vậy khẳng định chính là anh sai rồi.
Cố Dạ Cần – em nói tôi sai ở đâu, tôi liền sai ở đó.
à Diệp Linh – Trân Viên Viên là kỹ năng miệng tốt, hay là kỹ năng trên giường tốt?
Cố Dạ Cẩn nhìn cái tin này, yết hầu bỗng nhúc nhích một cái, anh còn chưa nhắn về, Diệp Linh lại gửi đến – bằng không, tại sao anh không để cô ta trực tiếp biến mắt? Quả nhiên, anh thiên vị cô ta.
Trước đây phàm là người trêu chọc đến Diệp Linh, Cố Dạ Cần đều sẽ trực tiếp khiến bọn họ biến mất, nhưng đối với Trần Viên Viên, anh chỉ là tạm ngừng công việc của cô ta.
Anh quả thật thiên vị Trần Viên Viên.
Đối mặt với lên án của cô, Có Dạ Cần nhướng mày, anh không trả lời, bởi vì…
anh cũng không tính làm Trần Viên Viên biến mắt.
Trần Viên Viên sẽ còn tiếp tục ở lại bên người anh.
Lúc này “ding” một tiếng, Diệp Linh lại gửi đến, cô lên án tiếp – còn nữa, anh tặng Trần Viên Viên châu báu kim cương, vậy mà, anh chưa từng tặng cho tôi.
Cặp mắt u lạnh kia của Cố Dạ Cần kia đột nhiên sáng lên, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, anh trả lời – tôi có thể tặng em châu báu kim cương sao?
Cố Dạ Cẩn anh không thiếu châu báu kim cương, nhưng cho tới nay không tặng cho Diệp Linh.
Bởi vì, châu báu kim cương là người đàn ông tặng cho người phụ nữ của mình.
Lúc này, Diệp Linh bên trong căn phòng cách vách đương nhiên cũng biết điểm này, cô lăn lộn ở vòng giải trí đã nhiều năm rồi, cái gì cũng hiểu, kỳ thực quan hệ của đàn ông và phụ nữ nói một cách thẳng thừng chính là giao dịch, lễ tình nhân ban ngày bạn trai tặng quà cho bạn gái, lễ tình nhân buổi tối khách sạn đều chật ních, bao cao su lại bán đắt như tôm tươi.