Chương :
Lúc này đây cô ta thực sự xong rôi.
Cô ta vốn định lợi dụng lời nói dối này gả cho Diệp Minh, thế nhưng ai ngờ Hà Băng tương kế tựu kế, để cô ta chết trong lời nói dối này, thứ đang đợi cô ta chỉ có thân bại danh liệt và hình phạt nghiêm nghị.
Cô ta đang ăn lấy ác quả mình gây ra.
Lý Kỳ tuyệt vọng đau khổ khóc òa lên.
Lý Kỳ phạm sai lầm sẽ không được tha thứ, Chu Siêu hồi báo tình huống với cấp trên trước, Lý Kỳ bị đưa đi, trận sóng gió này cuối cùng cũng lặng yên.
Hà Băng đang đi phía trước thây được Chu Siêu, Chu Siêu đã đợi cô rất lâu rồi.
Hà Băng thoải mái đi lên trước, mỉm cười nói: “Phó sĩ quan Chu, anh lại ở đây chặn đường tôi đấy à?”
Chu Siêu hừ lạnh một tiếng: “Hà Băng, cô vừa rồi đánh một gậy rất đẹp, tôi đương nhiên phải ở đây chúc mừng cô, Hà tiểu thư thực sự lợi hại!”
Hà Băng chắp hai tay sau lưng, nghiêng nghiêng cái đầu: “Nhưng, sao tôi cứ cảm giác phó sĩ quan Chu không phải đang chúc mừng tôi, mà là đang mắng tôi thế?”
“Hà Băng, cô cuôi cùng cũng còn có chút tự mình biết mình, tuy Lý Kỳ tệ, nhưng cô cũng không khá hơn chút nào đâu. Tôi hỏi cô, có phải cô cố ý nói những lời này chọc tôi tức giận, cô biết rõ Lý Kỳ nói dối, còn muốn tôi nghe lời nói dối đó, cô lợi dụng tôi, thờ ơ lạnh nhạt lấy tôi làm ra chuỗi chuyện ngu xuân này, Hà Băng, cô quả thực xem tôi thành con khỉ đùa giỡn mà!” Chu Siêu tức giận nói.
Chu Siêu thế mới biết Hà Băng cố ý, Hà Băng đưa anh ta trở thành hoa đán” trong màn tuồng này, không có anh ta, tuồng vui này thật đúng là xướng không nổi.
hoa đán: diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá.
Hà Băng thực sự tính kế giỏi, phát huy trọn vẹn giá trị của anh ta, cũng tối đại hóa giá trị tổng thể!
“Phó sĩ quan Chu, tôi thật không hiểu nổi anh bây giờ đang nỗi giận cái gì, tôi hỏi một câu, nếu như tôi không dùng cách này, mà nói thẳng cho anh biết, Lý Kỳ là một kẻ xấu, anh sẽ tin sao?” Hà Băng hỏi ngược lại.
“Cái này…”
“Phó sĩ quan Chu, anh đã có cái nhìn phiến diện với tôi trước đó, tôi chỉ là dùng cách đặc thù giúp anh tìm về chỉ số IQ.”
“..” Chu Siêu biết Hà Băng đang châm chọc anh ta, nói anh ta bị Lý Kỳ lợi dụng không có đầu óc.
“Phó sĩ quan Chu, kỳ thực anh không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm anh.”
Chu Siêu cười lạnh một tiếng: “Ò, không biết Hà tiểu thư tìm tôi làm cái gì?”
Đôi mắt sáng như băng tuyết của Hà Băng rơi vào trên mặt Chu Siêu: “Anh nghĩ tôi làm cái gì? Tôi đương nhiên là tới… mắng anhI”
Mắng anh ta?
Chu Siêu ngắn ra, anh ta nghi ngờ mình nghe nhầm, anh ta còn tưởng rằng Hà Băng là muốn mà nói vài câu mềm mỏng, nhưng không ngờ đến cô dám đến mắng anh ta.
“Phó sĩ quan Chu, tôi thật sự rất muốn mắng, mắng kẻ bắt trung bát nghĩa bị con heo làm mụ óc!”
“Anh là cấp dưới của Diệp Minh, thế nào là cấp dưới, là nghe theo phục tòng theo, đây mới là cấp dưới thích hợp, thế nhưng anh thì sao, anh chẳng những không nghe theo phục tòng theo, còn vượt quá chức phận quan tâm đến việc hôn nhân đại sự của cấp trên, đối nhân xử thế không biết giữ khoảng cách, tiến lùi có chừng mực, là bất trung!”