Chương :
Diệp Minh nhấc đôi chân dài đi lên trước, đi tới trước mặt cô, bởi vì hai người khác biệt chiều cao nên lú anh nhìn cô thời điểm có chút cảm giác từ trên cao nhìn xuống, anh đen mặt đe dọa: “Em dám!”
Hà Băng mỉm cười, cô vươn tay sờ lên gò má anh tuấn kia, giống như hôm qua, lòng bàn tay mềm mại dịu dàng vuốt lên râu ria trên mặt anh.
Gương mặt anh, cô rất thích.
Con người anh, cô cũng rất thích.
Cô sao có thể thích những người khác chứ?
Đôi mắt sáng của Hà Băng ươn ướt nước, trong giọng điệu mềm mại lộ ra vài phần hờn dỗi: “Lừa anh thôi, ngốc!”
Diệp Minh kéo lại tay cô, cầm tay cô thật chặt vào lòng bàn tay của mình: “Hà Băng, thích một người chính là chuyện cả đời, anh không cho phép em di tình biệt luyến, bằng không anh sẽ không tha cho em, đương nhiên người đầu tiên anh giết trước chính là đàn anh của eml”
Đàn anh của em?
Anh từ tiến đến nói được mấy câu, câu nào đều nhắc đến hai chữ “đàn anh”
kia, Hà Băng bật cười: “Diệp thượng quan, anh ghen kinh thật đấy!”
Ánh mắt Diệp Minh trầm xuống, bàn tay kéo cô vào trong ngực mình.
A. Cả nhà tải ứng dụng Truyện Hola đọc thêm nhé!
Lúc này Hà Băng chau mày rên một tiếng.
Diệp Minh biến sắc, trong tròng mắt đen tràn ra tràn đầy đau lòng thương yêu, cánh tay có lực bóp chặt vòng eo như dương liễu của cô, anh khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
Anh còn không thấy ngại còn hỏi được nữa à?
Hà Băng siết nắm đắm nhỏ dùng sức nện cho anh một cái: “Anh nói xem?”
Diệp Minh nhướng mày kiếm một cái, nhanh chóng hiểu ra, khom lưng ôm ngang cô gái lên, đưa đến trên giường: “Đây chính là hậu quả trêu chọc anh đây.
Hà Băng cười cười nhìn anh, không nói lời nào.
Lúc đầu khi Diệp Minh đứng ở ngoài cửa còn rất tức giận, nhưng bây giờ nhìn cô mặt cong mày cười, cơn giận trong lòng anh lại bị sự mềm mại thay thế, lồng ngực to lớn đều bị cô lắp đầy.
Đoán chừng về sau cô có cắm sừng anh, cô làm nũng vài cái, anh cũng luyến tiếc động vào cô một cái.
Đặt cô ở bên giường, Diệp Minh quỳ một gối, bàn tay thô to nâng bàn chân tựa bạch ngọc của cô ở trong lòng bàn tay.
Cô không mặc giày, tuy ở đây đã lót thảm lông dê thượng hạng.
Anh bàn tay hất hết bụi bẩn trên chân ().
Hà Băng nhìn anh, người đàn ông cao m lại quỳ trước mặt cô bọc lấy chân cô phủi sạch bụi, cô thực sự là càng ngày càng thích anh.
Càng ngày càng luyến tiếc anh.
Lúc này Diệp Minh cúi người, hôn một cái lên bàn chân trắng như tuyết ấy.
“Nha”, Hà Băng kêu một tiếng, ngón chân nhỏ sợ hãi e lệ cuộn mình lên, cô đá chân một cái, nhanh chóng rút chân răng mình về.