Chương :
Ngày hôm sau, Thượng Quan Mặc đi ra ngoài làm việc, Lục Họa một mình đi tới bệnh viện.
Bác sĩ nói phẫu thuật rất nhanh, cô một mình tới phá thai.
“Bác sĩ, đứa bé này, tôi bỏ, xin hãy giúp tôi phẫu thuật.”
“Đứa bé này cô xác định từ bỏ sao, cô đã thương lượng xong với chồng?” Bác sĩ hỏi.
Lục Họa gật đầu: “Ừm, thương lượng xong rôi.”
“Được, vậy cô chuẩn bị một chút, chúng ta bắt đầu phẫu thuật.”
Lục Họa đi vào phòng phẫu thuật, năm ở trên băng ca lạnh như bằng, đây là lần đầu tiên cô nằm, nơi đây thật sự rất lạnh.
Kỳ thực cô có thể tìm mẹ mình, thế nhưng nếu như mẹ biết cô lấy tâm đầu huyết cứu Thượng Quan Mặc, mẹ nhất định sẽ rất Nữ ti tâm.
Cô cũng không thể để bố mẹ biết cô mang thai, vận đề khó khăn này hãy để cò một mình đối mặt giải quyết!
Tách.
Y tá bật đèn phẫu thuật, ngọn đèn chói mắt tỏa xuống, Lục Họa cảm thấy chói mắt, cho nên vươn tay che lại.
Lúc này bác sĩ đi đến: “Hiện tại chúng tôi bắt đầu phẫu thuật, tôi tiêm thuốc tê cho cô trước, sau đó cô sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, lúc CÔ mở mắt ra, đứa bé đã rời khỏi cơ thê cô rồi.
Hiện tại con ở trong bụng cô.
Lát nữa lúc cô mở mắt, con đã rời đi.
Lục Họa đã hạ quyết tâm, thế nhưng lúc này trái tìm cô đau thắt vận nhữ cũ, cô thực sự quá luyến tiếc quá đau lòng: Cô là người mẹ nhẫn tâm nhất trên đời này.
“Được nôi, chúng tôi bây giờ bát đâu tiêm thuốc tê.” Bác sĩ tìm ven trên cánh tay Lục Họa, sau đó dựa theo ven, câm kim tiêm trong tay đầy tới trong cơ thê Lục Họa.
Lúc này, vài chiếc xe thương vụ sang trọng “xoát” dừng ở công: chính bệnh viện, một nhóm người mặc áo đen đi xuống.
“Nhường một chút! Nhường một chút!”
Thượng Quan Mặc đi ra.
Thượng Quan Mặc nhìn cổng bệnh viện trước mất, nhíu mày kiêm: “Anh xác định phu nhân ở trong bệnh viện?”
“Đúng vậy Thiếu chủ, tôi xác định, phu nhân sáng ‹ sớm đã tới bệnh viện.” Thập Nhất nói.
“Được, vào thôi.”
Thượng Quan Mặc dẫn theo một tin người đi vào, đi tìm Lục Họa, đây lân thứ hai Lục Họa tự mình đến n viện, anh bảo cô chờ anh cùng đi, thế nhưng cô luôn đi một mình.
Lẽ nào, sức khỏe cô có vần đề gì?
Thượng Quan Mặc không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh rất lo cho sức khỏe Lục Họa.
Hành lang, Thượng Quan Mặc vừa liếc đã liền Lục Họa, bây giờ Lục Họa đang ngôi trên ghế dài ở hành lang, khuôn mặt nhỏ nhăn tái nhọt, cúi cái đầu nhỏ không biết suy nghĩ cái gì, cả người đều rất xuất thần.
Thượng Quan Mặc ởi tới, cô vậy mà không phát hiện anh.