edit: babynhox
Gió đêm phất phất, gian phòng cực kỳ yên tỉnh, chỉ có gió âm thanh sàn sạt của gió nhẹ thôi bay màn tơ ở cửa sổ sát đất.
Lạc Tích Tuyết tắm rửa xong, thay áo ngủ nằm ở trên giường, nhưng hoàn toàn không có buồn ngủ.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ lời nói của ba, còn có chuyện Trì Nhược Huân có thai.
Tòa biệt thự cô cũng không ở nổi nửa, phải đổi nữ chủ nhân mới thôi.
Cho dù em trai không thích Trì Nhược Huân nữa, nhưng cô ta đã có con với hắn, thế nào hắn cũng sẽ giữ cô ta bên người.
Chẳng trách từ sau khi cô xuất viện, Lạc Thiên Uy cũng không có chạm vào cô, thì ra là bởi vì hắn đã có niềm vui khác, làm sao có thể muốn mình chứ?
Cô vừa không hiểu lời nói vừa không biết nhìn sắc mặt hắn, cũng không thành thạo và vui vẻ khuất phục, cô gái Trì Nhược Huân kia vừa nhìn liền biết chính là bộ dáng yêu mị thấu xương, khẳng định cô ta sẽ dễ dàng làm vui lòng đàn ông?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Tích Tuyết giống như bị tạt acid sunfuric, đau đớn đang ăn mòn suy nghĩ của cô, cô đau lòng, dằn vặt, chịu đủ loại hành hạ.
Cửa bòng bỗng nhiên mở ra, tiếng bước chân trầm ổn bước đi đến.
Lạc Tích Tuyết khẩn trương nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bên cạnh giường lớn phút chốc bị lõm xuống, bỗng chốc mùi hương mạnh mẽ đặc biệt của đàn ông vây quanh cô.
Cho dù không mở mắt, cô cũng biết người đến là ai, chỉ là suy nghĩ đến chuyện của hắn cùng Trì Nhược Huân, theo bản năng Lạc Tích Tuyết cũng sẽ không để ý tới hắn.
Nhưng Lạc Thiên Uy đã vươn tay ôm cô, hắn tựa đầu đặt ở bên gáy cô, cái mũi ngay thẳng không ngừng vuốt ve da thịt nhẵn nhụi nhạy cảm ở xương quai xanh của cô, hơi thở nóng bỏng mang theo tiếng nói trầm thấp ái muội ở bên tai vang lên: "Tích Tuyết, tôi rất nhớ em."
Trong khoảng thời gian này hắn có khá nhiều việc, phải thường đi công tác nước ngoài, trời mới biết trong lòng hắn âm ĩ nhớ cô như thế nào, không có cô ở bên cạnh mình mấy ngày này, cơm nuốt không trôi, ăn mà không biết mùi vị!
Thân thể Lạc Tích Tuyết theo bản năng cứng đờ, cảm nhận được nóng bỏng của hắn để giữa hai đùi mình, cô hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhớ tới hình ảnh ô uế của hắn cùng Trì Nhược Huân dây dưa với nhau, cô không cách nào bình tĩnh hòa nhã tiếp nhận đụng chạm của hắn, sẽ khiên cho cô cảm thấy bản thân mình cực kỳ bẩn, cô không phải là đồ chơi của hắn,, dựa vào cái gì hắn đụng chạm người phụ nữ khác, vẫn còn tới trêu chọc cô?
"Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra!" Cô chán ghét khiển trách.
Lạc Thiên Uy bị lửa giận của cô khiến cho không hiểu gì cả, hắn kinh ngạc nhìn cô, hoang mang truy hỏi: “Tích Tuyết, em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái rồi hay không? Đã một thời gian thật dài tôi không có đụng vào em, thật sự rất nhớ em!"
Trước kia mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, hắn còn có thể an ủi bản thân, miễn cưỡng đè nén dục vọng.
Nhưng hiện tại vài ngày không thấy, dục vọng muốn cô liền giống như nước lũ tràn ra, quả thực nhanh đến mức không thể cản!
Khóe miệng Lạc Tích Tuyết thoáng hiện lên cười lạnh: "Nhớ tôi? Không phải anh rất bận rộn sao?"
"Tích Tuyết, em trách tôi không thời gian bên cạnh em sao?" Lạc Thiên Uy thấp giọng thở dài, vội vàng giải thích: "Gần đây có rất nhiều việc, tôi thật sự không thoát thân, những chuyện này qua đi, tôi đưa em đi nước ngoài du lịch, có được hay không?"
Lạc Tích Tuyết khẽ hừ một tiếng, khóe miệng chứa tia châm biếm, hắn đương nhiên sẽ bề bộn nhiều việc, chỉ sợ không phải là bận công tác, mà là bận xông lên giường Trì Nhược Huân, bằng không sao cô ta có thể mang thai?
Hiện tại cô không bội phục em trai cũng không được, muốn giữ tình cảm với cô, còn làm chuyện như vậy với người phụ nữ khác, ở giữa hai người phụ nữ, hắn không mệt mỏi sao?
"Dù sao, mặc kệ anh làm gì, tôi cũng không muốn hỏi."
Cô tức giận quay mặt qua chỗ khác, giữa con ngươi chợt lóe lên chán ghét.
Toàn bộ đều lọt vào trong mắt Lạc Thiên Uy ——
Cái người phụ nữ này dám ghét bỏ hắn? Tim Lạc Thiên Uy bắt đầu run rẩy, theo bản năng hắn dựa sát vào, vươn tay ra, muốn ôm cô vào lòng, Lạc Tích Tuyết lại giống như là hoảng sợ đẩy hắn ra, lập tức trốn thật xa!
"Vì cái gì muốn né tránh tôi? Em có biết tôi có bao nhiêu nhớ em không? Chết tiệt, em lại đây cho tôi, ta nhớ em sắp phát điên rồi!" Lạc Thiên Uy đe dọa, không kịp chờ đợi muốn ôm ấp cô, trong mắt còn đan xen khát vọng.
Ánh mắt Lạc Tích Tuyết trong veo mà lạnh lùng nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi thương gay gắt cùng trào châm biếm: "Lạc Thiên Uy, anh không cần giả vờ, hư tình giả ý của anh chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi còn tưởng anh sẽ tôn trọng tình cảm của mình, không nghĩ tới anh thật sự là làm tôi quá thất vọng rồi, đã có người phụ nữ khác, anh nên đối xử tốt với cô ấy mới đúng, vì cái gì vẫn còn dây dưa với tôi không rời?"
Lạc Thiên Uy ngừng một chút, mày xoắn xuýt nhăn lại: "Tôi có người phụ nữ khác? Tích Tuyết, cầu xin em có thể không suy nghĩ lung tung được không? Trừ em ra làm sao tôi còn có thể có những người phụ nữ khác? Em như vậy là áp đặt tội danh lên người tôi? Chẳng phải tôi đã oan uổng rồi sao?"
Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng nói ra tên Trì Nhược Huân, có thể tưởng tượng, cô không có chứng cứ rõ ràng, cho dù nói cũng không chắc chắn Lạc Thiên Uy sẽ thừa nhận, huống chi cô cũng đồng ý với Trì Nhược Huân sẽ không nói.
"Hừ!" Cô chỉ là hừ lạnh một tiếng, xoay người nằm xuống, căn bản không muốn lại để ý đến hắn.
Lạc Thiên Uy nhìn vẻ mặt của cô đối với mình tránh không kịp, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại tức giận, vì cái gì cô luôn luôn khư khư cố chấp, kết luận bừa? Đối với mình, một chút tin tưởng cô cũng không có sao? Hắn có cô, thì người phụ nữ khác ở trong mắt hắn chỉ là gió thổi mây trôi, căn bản là hắn nhìn mà như không thấy!
"Mặc kệ tôi có cái bao nhiêu người phụ nữ, tôi chỉ để ý một mình em, người có thể tác động hết thảy tình cảm của tôi chỉ có một mình em."
Lạc Thiên Uy không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, gằn từng chữ.
Trong mắt hắn chớp động ngọn lửa cướp đoạt nguy hiểm, đột nhiên hắn cúi người tới, bắt lấy bả vai Lạc Tích Tuyết, cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hôn môi, đầù lưỡi khiêu khích, lướt qua, tràn ngập khát vọng mê hoặc.
Si mê quấn quýt đầu lưỡi của cô, vuốt ve, liên tục quấn sâu vào cổ họng cô.
Cảm giác ẩm ướt tê dại, khiến cho đầu óc và thân thể Lạc Tích Tuyết đều tê dại, có một ý nghĩ thôi thúc muốn ôm hắn.
Nhưng một chút lý trí còn lại khiến cô cắn chặt răng, quật cường không cho lưỡi của hắn xâm nhập.
Nhưng đầu lưỡi nóng bỏng của Lạc Thiên Uy lại linh hoạt lướt qua gương mặt cô, liếm hôn vành tai mẫn cảm của cô, sau cùng ngậm trong miệng, dùng kỹ xảo trêu đùa ngậm mút, mà bàn tay ấm áp của hắn đã rời khỏi eo cô, dao động đến trước ngực cô, cởi bỏ từng cúc áo của cô.
"Không cần!" Cảm nhận được ý đồ của hắn, Lạc Tích Tuyết kinh hãi mở mắt ra, theo phản xạ cô hé miệng, muốn hô to.
Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, loại xâm nhập này làm cho trong lòng cô rất bất an,nhưng thân thể lại rất hưng phấn khát vọng, cô có thể cảm giác được thân thể mình có bao nhiêu khát vọng.
Trời ạ, cô lại khát vọng hắn như vậy, chẳng lẽ cô cũng đã sa đọa rồi sao? Bị lạc rồi sao?