Edit: Fannie
Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước cổng vườn trẻ tư nhân, lúc này là lúc tan giờ học của các em.
Người đàn ông biết con gái Lạc Tích Tuyết với Lạc Thiên Uy, học ở trường này.
Hắn vốn định sai người đi bắt cóc đứa bé, lại không ngờ rằng ở cửa trường học thấy được Lạc Tích Tuyết.
Dáng người cô xinh đẹp đứng ở dưới cây ngô đồng, khóe miệng nở nụ cười nhạt, đôi má đỏ ửng, nhìn dáng dấp không giống như người mẹ đã sinh con, ngọt ngào giống như thiếu nữ.
Một hồi, hắn liền thấy một đứa bé trai đi tới bên người cô, Lạc Tích Tuyết dịu dàng vuốt ve đầu bé trai, thấy một màn như vậy, cảm giác chua xót ở trong lòng người đàn ông, nếu như tất cả đều là của hắn thì tốt biết bao? !
Suy nghĩ đồng nhất thoáng qua, người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ con Lạc Tích Tuyết và Bùi Địch, cho đến khi Băng Băng chạy tới chỗ bọn họ.
Hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ, bắt cô bé nhỏ với mẹ của bé mang đi.
“Mẹ, anh trai cứu con! !”. Tiểu Băng Băng bị người ta bắt đi, khóc lên.
Không do dự gì, Lạc Tích Tuyết bảo Bùi Địch gọi điện thoại cho Lạc Thiên Uy, mình như điên đuổi theo người đàn ông kia.
Trong nháy mắt, người đàn ông đã ôm Băng Băng vào hẽm nhỏ.
Ánh sáng mờ mờ trong hẻm nhỏ, Lạc Tích Tuyết hoảng hốt thấy chiếc mũ đỏ của con gái, giống như một ngọn lửa trong bóng đêm bùng cháy lên.
Cô đột nhiên đuổi theo, cho là đưa tay có thể bắt được con, nhưng lại hụt.
Cuối con hẻm quanh co, xuất hiện một người đột nhiên thay đổi, bóng dáng bọn họ biến mất ở chỗ đó.
Lạc Tích Tuyết đuổi theo, làm sao không có ai?
Vừa rồi cô nhìn thấy bọn họ quay tới đây rõ ràng!
Ngõ hẻm trống rỗng, chỉ có một mình Lạc Tích Tuyết.
Vì vậy sau khi cô bắt đầu lui, dựa vào trí nhớ, đẩy ra từng cánh cửa một.
Một cánh cửa gỗ cũ, kẽo kẹt mở ra.
Lạc Tích Tuyết đi vào.
Trên sàn nhà cũ rách đầy bụi bậm, cô nóng nảy nhìn xung quanh, la lên tên con gái.
Cửa sau lưng cô chậm rãi khép lại, cô vừa muốn lui về phía sau, đột nhiên, một cây súng lục chĩa vào đầu cô.
“Cô là vợ Lạc Thiên Uy?”. Một âm thanh trầm thấp hỏi.
Âm thanh này rất xa lạ, trong giọng nói lộ ra không có ý tốt nào, Lạc Tích Tuyết cố gắng nói với mình là không nên hốt hoảng, tỉnh táo trả lời hắn: “Đúng.”
“Cô biết tôi là người như thế nào sao?”. Giọng người đàn ông hung ác nham hiểm vài phần.
Hắn quay người Lạc Tích Tuyết lại, để cho cô nhìn hắn rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết nhìn mặt của hắn, ngẩn ra, không giống như trong tưởng tưởng bọn cướp tướng mạo xấu xí, ngược lại ngũ quan của hắn thanh tú, hình dáng rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ của hắn rất giống thư sinh hào hoa phong nhã, nên từ chuyện bác sĩ, phương diện công việc nghiên cứu khoa học, mà không phải như bọn cướp bóc phụ nữ nhi đồng dùng súng bây giờ.
Nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lại có râu xanh có vẻ nghèo túng, ánh mắt của hắn thâm độc nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, dáng vẻ rất đáng sợ.
Trong mắt hắn lộ vẻ điên cuồng, máu tanh, cùng bạo ngược.
Lạc Tích Tuyết hoảng sợ lui về phía sau mấy bước: “Anh rốt cuộc là ai? Tôi với anh không thù không oán, tại sao lại muốn bắt đi con gái tôi?”
“Không thù không oán? Cô cảm thấy chúng ta không thù không oán sao?”. Người đàn ông nói tới đây, bắt đầu kích động.
Lạc Tích Tuyết đề phòng nhìn anh, trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Chúng ta quen biết với nhau sao?”
“Ha ha ha! !”. Người đàn ông nở nụ cười lạnh, “Cô thật sự không biết tôi, nhưng tôi biết cô, Lạc Tích Tuyết ! !”
“Anh biết tên tôi?”. Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, trong lòng tăng thêm sự bất ổn.
“Tên của người phụ nữ giết chết em gái tôi, như thế nào quên được?”. Người đàn ông hung ác nói, đọt nhiên một phát bắt được bả vai của Lạc Tích Tuyết, nói lời nhỏ nhẹ bên tai cô: “Tôi là anh trai của Tống Khuynh Vũ – Robert, tên tiếng Trung Vĩnh Chí!”
Lạc Tích Tuyết tự dưng cảm thấy run lên một cái.
Vừa nghe hắn nói có quan hệ với Tống Khuynh Vũ, cô lập tức hiểu, hắn tìm mình để trả thù.
Người đàn ông gọi là Vĩnh Chí dùng súng dí vào đầu Lạc Tích Tuyết, xoay người cô vòng, ánh mắt lập lòe bất định ở trên người Lạc Tích Tuyết quan sát: “Cô nói xem cô có cái gì tốt? Tại sao bọn họ toàn thích cô? Chẳng lẽ công phu phục vụ đàn ông trên giường của cô khá lợi hại sao?”
“Tôi nghe không hiểu anh nói gì?”. Lạc Tích Tuyết có chút chán ghét cau mày, ánh mắt của người đàn ông nhìn cô rất ghê tởm.
Vĩnh Chí chợt ôm eo của Lạc Tích Tuyết, cười bỉ ổi: “Để tôi thử xem.”
Nói xong, tay của hắn bắt đầu đi vào trong vạt áo của Lạc Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết hoảng sợ giãy giụa tới múc thét chói tai, hoàn toàn không để ý có súng dí vào đầu mình.
Cô tình nguyện để cho hắn bắn súng giết mình, tuyệt đối không để cho hắn chạm vào mình.
Nhưng Băng Băng thì làm thế nào?
Lạc Thiên Uy, anh ở đâu? !
Cửa gỗ “Bang” một tiếng, mở ra, Uy Mục đi vào.
“Buông cô ấy ra!”. Mặc dù trên tay Uy Mục có súng, nhưng thấy súng của Vĩnh Chí trên đầu Lạc Tích Tuyết, nhất thời không dám đi lên.
Vĩnh Chí hình như biết Uy Mục, hắn khinh thường cười lạnh: “Này Mục, không ngờ mày vẫn còn là thủ hạ cho Lạc Thiên Uy? Xem hắn ta đối với mày thế nào, để ày đứt một cánh tay rồi, đưa người phụ nữ hắn dùng xong ày, ông chủ như vậy mà mày vẫn theo sao?”
“Bớt nói nhảm đi!”. Uy Mục chĩa súng về phía hắn, uy hiếp nói: “Robert mày đàng hoàng chút đi, ông chủ lập tức chạy tới, mày không thoát đâu!”
Vĩnh Chí thong thả ung dung không chút hoang mang mà nói: “Thật sao? Vậy tao còn chờ cái gì đây? Bây giờ liền làm cô ta không phải tốt hơn sao?”. Vừa nói, vừa cầm họng súng chĩa vào trán Lạc Tích Tuyết.
“Mày dám động vào cô ấy, ông chủ nhất định sẽ làm ày chết không toàn thây!”. Mắt Uy Mục lạnh lẽo.
“Hừ, hắn biến em gái tao thành như vậy, tao chỉ giết hắn với vợ hắn là quá lợi cho hắn rồi, không để cho hắn nếm thử mùi vị mất vợ con, tao cũng không phụ lòng em gái đã chết! !”. Vĩnh Chí thương xót gào to.
Lạc Tích Tuyết biết, Tống Khuynh Vũ trước kia sống nương tựa với cùng với một cô em gái, năm đó hai chị em họ thích cùng một người, chính là Vĩnh Chí, Vĩnh Chí thích Tống Khuynh Vũ hơn, chuẩn bị chọn cô làm bạn gái, nhưng Tống Khuynh Vũ lại tặng người đàn ông này cho em gái mình, tương xứng với em gái mình, nhưng trong lòng Vĩnh Chí vẫn luôn thích Tống Khuynh Vũ.
Biết được Tống Khuynh Vũ bị Lạc Thiên Uy làm hại, cái chết thê thảm, hắn làm sao có thể không vì người phụ nữ mình yêu, báo thù bằng máu này? Lạc Thiên Uy đã cho hắn mất đi người phụ nữ mình yêu, hắn cũng muốn cho anh nếm thử chút mùi vi đau khổ.
“Robert, ông chủ cũng đã chạy tới rồi, mày thả cô ấy ra!”. Uy Mục nhận được một cú điện thoại, quát lên.
Sắc mặt Vĩnh Chí bình thường, lớn tiếng quát: “Mày cho rằng tao sợ Lạc Thiên Sao? Bây giờ mày cút ra ngoài cho tao, đóng cửa lại, nhanh lên một chút! !”
Uy Mục do dự nhìn Lạc Tích Tuyết một chút, thấy một vết cắt trên cổ của Lạc Tích Tuyết bị Vĩnh Chí hại, ông chủ nhìn nhất định sẽ đau lòng muốn chết.
“Ngơ ra đó làm gì? Nhanh lên một chút!”. Vĩnh Chí lại hô lên một tiếng.
Cuối cùng Uy Mục lùi ra ngoài, đóng lại cửa gỗ.
Vĩnh Chí nới lỏng tay, xiên lên cửa, kéo Lạc Tích Tuyết vào trong căn phòng tối tăm.
“Anh muốn làm gì?”. Lạc Tích Tuyết hoảng sợ trốn về sau.
Chỉ lui hai bước, liền bị Vĩnh Chí kéo lấy tóc, lại kéo trở lại.
“Cô chạy chỗ nào? Tiến đến cho tôi.” Hắn dùng lực quăng Lạc Tích Tuyết vào.
Bên trong căn phòng tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Dưới chân Lạc Tích Tuyết bị vấp, là một thân thể mềm nhũn.
Cô lập tức phản ứng kịp, vội vàng quỳ xuống lục lọi: “Băng Băng! Băng Băng!”
Thật vật vả mò tới tay nhỏ bé của con gái, Lạc Tích Tuyết vội vàng ôm bé.
Nhưng cô bé lại không nói tiếng nào.
“Băng Băng, Băng Băng! Con làm sao vậy?”. Lạc Tích Tuyết vuốt ve mặt con gái hỏi.
Sau lưng con gái có một chiếc bật lửa in chữ “Sát”, nhờ ánh lửa mà Lạc Tích Tuyết nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Băng, sắc mặt tái nhợt, cặp mắt nhắm chặt.
“Anh đã làm gì tới nó?”. Lạc Tích Tuyết trầm xuống, quát với Vĩnh Chí.
Vĩnh Chí cười lạnh lùng, vô tội nói: “Cô bé không ngoan! Tôi để cho nó ‘yên tĩnh’ một chút!”
Hắn dám để Băng Băng bất tỉnh, đứa bé nhỏ như vậy, người đàn ông này đã xuống nặng tay như thế sao? !
“Anh!”. Lạc Tích Tuyết trong lòng bùng lên ngọn lửa tức giận, cô thật sự muốn xông lên liều mạng với hắn.
Vĩnh Chí đốt một điếu thuốc, ngồi chổm xuống, cầm súng trước mắt sáng của Lạc Tích Tuyết, vẻ bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: “Cô muốn để cho đứa trẻ bé nhỏ này sống sót sao? Vậy cô phải nghe lời! nghe lời của tôi! Chỉ cần cô phối hợp với tôi… tôi sẽ đối đãi các người ‘tốt’ !”
Lúc hắn nói câu này, trong mắt lóe lên ánh lửa, như là dã thú.
Lạc Tích Tuyết cảnh giác, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.
Vĩnh Chí đi tới một mặt tường, một cước đá cho văng ra một cánh cửa khác, thì ra nơi này nối thẳng với hẻm nhỏ đi ra.
Lạc Tích Tuyết ôm Băng Băng, đi theo bên cạnh hắn, mà khẩu súng kia, liền đè ở bên eo cô.
Trên đường không có ai, chỉ quẹo một chỗ, đã đến một bãi đỗ xe cũ rách.
Trong bãi đỗ có mấy chiếc xe tầm thường, Vĩnh Chí kéo Lạc Tích Tuyết đi tới một chiếc xe.
Hắn nhét Lạc Tích Tuyết với Băng Băng vào chỗ ngồi phía sau, dùng sợi dây thô trói lại tay của mẹ con.
“Nếu như cô không ngoan ngoãn, tôi liền cho cô biết tới hối hận, để cho Lạc Thiên Uy tận mặt nhìn, vợ của hắn ta lên giường với tôi thế nào!”. Vĩnh Chí cười điên cuồng, lửa giận trả thù ở trong đáy lòng lan tràn.
Hắn ngồi vào chỗ tài xế, khởi động xe, nụ cười trong mắt vẫn thế.
Lạc Tích Tuyết thế này mới hiểu được, người đàn ông này căn bản đã điên rồi.
Nhưng rốt cuộc hắn muốn làm gì? Cô không thể nào biết, nhưng tương lại nhất định là nguy hiểm khác thường.
Trời đã hoàn toàn tối.
Mượn bóng đêm, xe của Vĩnh Chí từ từ đi qua hẻm.
Lạc Tích Tuyết từ trong xe nhìn thấy loáng thoáng, xe của Lạc Thiên Uy đang từ đường bên kia xuất hiện, mà giờ phút này anh đang yên vị ngồi trong xe.
Cô muốn liều mạng hô hào, nhưng anh căn bản không thấy cô cùng Băng Băng.
Cuối cùng, Lạc Tích Tuyết chỉ có thể thất vọng nhìn chằm chằm bóng dáng ngày càng nhỏ kia, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
“Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi nơi nào?”. Lạc Tích Tuyết tức giận gầm thét.
Hắn không phải muốn trả thù Lạc Thiên Uy sao? Tại sao hắn lại tới, đưa mẹ con cô đi?
“Tôi muốn đối phó với hắn ta, nhưng mà có một người bạn cũ của cô rất muốn gặp cô, tôi muốn dẫn cô đi gặp anh ta trước!”. Vĩnh Chí cười quỷ dị.
Bạn cũ? Lạc Tích Tuyết kinh ngạc mở to mắt, cô làm gì có bạn cũ nào? Mà người đó với Vĩnh Chí có quan hệ gì?