Thu Vãn từ từ thức dậy, đập vào mắt nàng là Thu phụ đang ngồi bên cạnh, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Thu Vãn xoa đôi mắt, chống thân thể ngồi dậy, mơ màng hỏi: “Cha, sao người lại ở chỗ này?”
Thu phụ lấy từ trong ngực ra một cây trâm gỗ điêu khắc vô cùng tinh xảo, đúng là chiếc trâm ông mới mua hôm nay, một chiếc tặng Thu mẫu, một chiếc khác cho Thu Vãn.
“Hôm này thời điểm cha và Ngọc Cầu ra ngoài nhìn thấy, tuy rằng không phải trâm vàng trâm ngọc, nhưng hình thức khá mới lạ, nương con cũng thích.” Thu phụ rũ mắt xuống, chú ý tới trên tay nàng còn đeo một chiếc lục lạc bằng gỗ rỗng ruột.
Đây còn không phải là chiếc lục lạc hôm nay ông mới tặng cho Ngọc Cầu hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu phụ không nói gì, chỉ nhét cây trâm gỗ vào trong tay nàng, nói: “Không phải loại gỗ tốt, nếu con không thích, chờ lần sau cha đi Giang Châu sẽ mua cho con cái đẹp hơn.”
“Cảm ơn cha.” Thu Vãn vui mừng nói: “Nữ nhi rất thích.”
Thu phụ cong khóe miệng, lại nói: “Cha còn mua rất nhiều vải, đều ở chỗ nương con, con đi chọn mấy thất đi, làm thêm vài bộ xiêm y.”
Thu Vãn vội vàng nói: “Con không thiếu xiêm y, để lại làm xiêm y cho cha thôi.”
“Những thất vải đó đều là màu sắc của nữ nhân.” Thu phụ vẫy tay, đứng lên đi ra ngoài: “Cứ vậy đi, nương con vẫn đang chờ con tới ăn trưa đấy, nhanh chóng thu xếp một chút rồi qua đó đi.”
Thu Vãn vội vàng đáp ứng.
Đợi khi bóng dáng Thu phụ biến mất ở trước cửa, Thu Vãn cúi đầu nhìn cây trâm gỗ trong tay, đây không phải là chiếc trâm hôm nay Thu phụ mới mua khi ra ngoài cùng nàng hay sao?
Thu Vãn cong khóe môi, tầm mắt đang định dời đi thì bỗng nhiên khựng lại trên cổ tay.
Sắc mặt nàng cứng đờ, theo bản năng tháo chiếc lục lạc gỗ xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, không dám buông tay.
Đây là lục lạc cha tặng cho Ngọc Cầu!
Đúng rồi, trước khi ngủ nàng vẫn là mèo, một giấc này tỉnh lại liền biến thành người, không biết cha tới đây từ khi nào, rốt cuộc có nhìn thấy gì hay không?
Cha…… Cha chắc hẳn sẽ không phát hiện ra nàng chính là Ngọc Cầu đi?
Thu Vãn không dám xác nhận.
Từ trên mặt Thu phụ nàng không nhìn ra chút thần sắc ngoài ý muốn nào, nhưng trong lòng Thu phụ suy nghĩ cái gì, Thu Vãn vẫn luôn không đoán được. Nếu Thu phụ phát hiện ra chuyện này, cố ý giấu giếm thì chắc chắn sẽ không ai đoán được. Đừng nói nàng, khi cha nàng cố ý muốn che giấu một việc, ngay cả mẫu thân cũng không thể phát hiện ra.
Thu Vãn nắm chặt cây trâm, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhớ tới mọi người trong nhà còn đang chờ cơm mình, vội vàng xoay người cất cây trâm đi, giương giọng gọi Tình Hương tiến vào.
Chờ Tình Hương vào cửa, Thu Vãn lập tức hỏi: “Vừa rồi cha ta tới đây, ngươi có biết ông ấy đến từ lúc nào không?”
“Lão gia tới?” Tình Hương kinh ngạc: “Vì sao nô tỳ không nhìn thấy?”
“Không phải ngươi canh giữ ở ngoài cửa sao?”
“Là thế này, mới vừa rồi Kim Đào cô nương tới gọi nô tỳ, nô tỳ liền đi theo Kim Đào cô nương, chỉ rời đi trong chốc lát như vậy, có lẽ lão gia tới vào thời điểm đó.” Tình Hương nghi hoặc nói: “Nương nương, xảy ra chuyện gì sao?”
Thu Vãn lắc đầu.
Cho dù nàng biết Thu phụ đến đây từ khi nào thì cũng không biết trong lúc ngủ mơ mình đã biến trở về hình người từ lúc nào.
Có lẽ cha không nhìn thấy cảnh tượng nàng biến thành người đâu nhỉ? Thu Vãn nghĩ thầm: Đó là nếu như vận khí nàng không tồi, vạn nhất thì sao?
Thu Vãn thay đổi xiêm y, vội vàng cùng Tình Hương đi ra sảnh ngoài, quả nhiên mọi người trong nhà đang chờ nàng. Thu Vãn ngồi xuống bên cạnh Thu mẫu, nàng nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc hỏi: “Hoàng Thượng và Huệ tần nương nương đâu?”
“Cao công công nói Hoàng Thượng có công vụ phải xử lý, bảo chúng ta không cần quấy rầy, về phần Huệ tần nương nương, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.” Thu mẫu gắp một con tôm vào trong bát nàng: “Huệ tần nương nương không nói khi nào trở về, trong bụng con còn có hài tử, không thể chịu đói. Chờ Huệ tần nương nương trở lại, ta sẽ phân phó phòng bếp nấu cơm cho nàng.”
Thu Vãn trả lời một tiếng.
Nàng cầm đũa, gắp con tôm đưa vào trong miệng, bất chợt nghe thấy tiếng Thu phụ: “Ngọc Cầu và một con mèo khác đâu? Nó gọi là gì nhỉ? Sửu bát quái?”
Bàn tay Thu Vãn run lên, con tôm lại lần nữa rơi vào trong bát.
Thu Vãn khẩn trương nói: “Cha, nó tên Sửu Cầu.”
“Ồ, Sửu Cầu.” Thu phụ lại nói: “Hoàng Thượng bận rộn xử lý công vụ, chắc hẳn hai con mèo kia không có người chăm sóc đi? Hai con mèo đó ăn cái gì?”
Thu Vãn nhanh chóng liếc mắt nhìn ông hắn một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu, trả lời “Cao công công sẽ chuẩn bị thức ăn mèo cho chúng.”
“Thức ăn mèo? Thức ăn mèo là cái gì?” Thu phụ hứng thú hỏi.
Thu Vãn: “Thịt gà, hoặc cá tôm linh tinh.”
“Ăn ngon không? Trước nay ta còn chưa được ăn bao giờ đâu.”
Thu Vãn há miệng, theo bản năng muốn trả lời hương vị của thức ăn mèo, sau đó nàng đột nhiên phản ứng lại, sửa miệng nói: “Con cũng chưa từng ăn.”
“Vậy……”
“Được rồi.” Thu mẫu ngắt lời Thu phụ: “Ngày thường sao không thấy chàng nói nhiều như vậy, Vãn nhi còn chưa ăn được miếng cơm nào đâu, chàng đừng lôi kéo nữ nhi nói nhiều như vậy nữa, chàng đói một lát thì không sao, nhưng trong bụng nàng vẫn còn hài tử đấy.”
Thu phụ: “……”
Thu phụ đành phải ngậm miệng lại, cúi đầu ăn cơm, không dám nói thêm một tiếng nào.
Lúc này Thu Vãn mới gắp con tôm kia lên.bg-ssp-{height:px}
Trong suốt bữa cơm Thu phụ không nói thêm tiếng nào nữa, ông ăn rất chậm, đồng thời là người cuối cùng buông đũa xuống. Tất cả mọi người đều đang chờ ông, đợi ông buông đũa xuống, bữa cơm này mới coi như kết thúc.
“Cha.” Huynh trưởng Thu Vãn nói: “Giang Châu gửi thư tới nói có chút việc, muốn ngài qua đó một chuyến, ngài công vụ bận rộn, không bằng để con giúp ngài đi giải quyết.”
Thu phụ gật đầu.
Huynh trưởng Thu Vãn lại hỏi những người khác trên bàn: “Có cần ta mang về thứ gì không?”
Thu mẫu và tẩu tử Thu Vãn đều lắc đầu, nhưng thật ra Thu phụ lại trầm tư một phen, nói: “Con đến tiệm ngọc khí Giang Châu, giúp ta đặt một chiếc lục lạc.”
“Lục lạc?”
“Loại rỗng ruột, không có âm thanh.” Thu phụ khoa tay múa chân ước lượng độ lớn nhỏ “Ta muốn tặng cho Ngọc Cầu, phải dùng loại ngọc tốt nhất, càng nhanh càng tốt.”
“Con biết rồi, cha.”
Thu Vãn nghe thế thì trong lòng run lên, sau đó lại cẩn thận nhìn về phía Thu phụ.
Tuy nhiên Thu phụ không đáp lại tầm mắt của nàng, chắp tay sau lưng đứng lên, chậm rãi bước ra ngoài.
“Đứng lại.” Thu mẫu uy nghiêm nói: “Hôm nay thời gian xử lý công vụ của chàng còn chưa đủ một canh giờ, đi lên phía trước cho ta.”
Thu phụ nhấc chân, xoay người sang hướng huyện nha.
Thu mẫu quay đầu, vẻ mặt ôn hoà nói: “Vãn nhi, thân mình con không tiện, để Tình Hương cùng con đi dạo tiêu thực một lát, sau đó hãy đi nghỉ ngơi.”
Thu Vãn lẩm bẩm đáp ứng.
Nàng không trực tiếp trở về phòng, mà đi một chuyến đến chỗ Tiêu Vân Hoàn. Cao công công đang hầu hạ ngoài cửa, Thu Vãn không đi vào mà đứng ngoài cửa hỏi thăm chuyện của Tiêu Vân Hoàn.
“Uyển tần nương nương, nếu ngài lo lắng cho Hoàng Thượng thì cứ vào đi thôi.” Cao công công nói: “Hoàng Thượng phân phó, nếu ngài có việc có thể trực tiếp đi vào, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.”
Trong phòng mơ hồ truyền đến giọng nói nghiêm túc của Tiêu Vân Hoàn, có lẽ đang nói chuyện cùng ám vệ. Liên hệ tới những công việc khiến Hoàng Thượng trở nên lu bù, Thu Vãn lắc đầu, không muốn đi vào quấy rầy.
“Cao công công nhớ để ý, đừng để Hoàng Thượng bỏ bữa.” Thu Vãn cẩn thận dặn dò nói: “Chờ Hoàng Thượng xử lý xong, ta lại đến.”
“Uyển tần nương nương……”
Thu Vãn nói: “Sau khi Hoàng Thượng bận rộn xong, hãy báo với Hoàng Thượng, nói ta có chuyện về Ngọc Cầu muốn thương lượng với Hoàng Thượng.” Sự tình liên quan đến Ngọc Cầu, Thu Vãn không biết nên thương lượng với ai, chỉ có thể tới đây tìm Hoàng Thượng.
Cao công công vội vàng đáp ứng.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra một khe hở, Sửu Cầu lén lút từ bên trong dò đầu ra ngoài, cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, sau đó ngửa đầu hướng về phía Thu Vãn meo một tiếng, lộc cộc chạy tới bên chân Thu Vãn cọ cọ.
Thu Vãn khom lưng ôm nó lên, lúc này mới quay trở về phòng.
Sửu Cầu vẫn luôn ở cùng Tiêu Vân Hoàn, tới bây giờ vẫn chưa được ăn cơm, Thu Vãn vừa mới ngồi xuống không lâu, cơm của Sửu Cầu cũng được đưa tới. Là món tôm bóc vỏ, đầy ắp một bát, mèo hoa nhỏ cảm thấy mỹ mãn, cả đầu đều chui trong bát ngọc.
Thời gian buổi chiều mới trôi qua một nửa, Thu Vãn chơi cùng Sửu Cầu một lát, nàng chờ rồi lại chờ, không chờ được Tiêu Vân Hoàn xử lý xong công vụ, nhưng thật ra lại chờ được Thu phụ trở lại.
Thu phụ chậm rãi bước vào, nhìn trái nhìn phải, sau đó tiếc nuối ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ngọc Cầu không ở đây sao?”
Trong lòng Thu Vãn lo sợ, mặt không đổi sắc trả lời: “Ngọc Cầu ở chỗ Hoàng Thượng.”
Thu phụ đáp một tiếng.
Sợ Thu phụ sẽ tiếp tục hỏi Ngọc Cầu, Thu Vãn vội vàng chuyển đề tài, hỏi: “Không phải cha lên phủ nha sao? Vì sao nhanh như vậy đã xử lý xong công vụ rồi?”
Thu phụ nói: “Buổi sáng nửa canh giờ, buổi chiều nửa canh giờ, như thế liền đủ một canh giờ.”
Huyện lệnh huyện Thanh Thành Thu đại nhân có một tật xấu đó chính là chưa bao giờ làm việc quá một canh giờ.
Trước khi Thu Vãn mở miệng một lần nữa, Thu phụ lại giành nói: “Nói đến mới nhớ, buổi chiều hôm nay ta vừa gặp phải một án tử kỳ quái.”
Thu Vãn theo bản năng hỏi: “Án gì?”
“Án tử này vô cùng kỳ lạ, đang êm đẹp lại cứ một hai nói cái gì mà mèo tinh quấy phá.” Thu phụ chậm rãi nói: “Nói là mèo tinh nửa đêm tới hại người, người báo án là một nam nhân, nói nữ nhi của hắn nửa đêm canh ba biến thành mèo, nửa ngày sau lại biến thành người, mèo không ra mèo, người không ra người, con nói có kỳ quái hay không?”
Thu Vãn: “……”
Câu chuyện này có chút quen tai?
Thu Vãn ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn ông, ngay cả động tác chải lông cho Sửu Cầu cũng bị trì trệ.
Thu phụ thản nhiên nhìn nàng, nói: “Con nói xem, trên đời này làm gì có chuyện mèo biến thành người, đúng không?”
Thu Vãn: “……”
Đúng…… Mới là lạ!