Cá lư hấp được rải một lớp gừng, hành thái nhỏ cùng với thịt nai nướng thơm ngào ngạt liên tục được dâng lên, nhưng hai vị thực khách trẻ cũng không thèm nhìn đến một mắt, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, dường như đang bước vào một trận giằng co vô hình.
Tiểu nhị cảm thấy không khí không đúng, cười nói “Khách quan mời dùng”, liền lặng lẽ lui ra ngoài cửa.
Hương thơm ngào ngạt của thức ăn tản ra, Phù Ly im lặng sắp xếp chén đũa, không biết đang nghĩ gì.
Khương Nhan giúp hắn dọn dẹp giấy bút, nghĩ ngợi chút vẫn là khẽ giọng nói: “Trước đây ta đọc sách, thật ra là vô cùng đần độn, không hề rõ bản thân đến đây phải làm gì, cần trở thành một con người như thế nào. Lúc chàng vẫn còn trong Quốc Tử Giám, ta vẫn có thể cùng chàng tranh hạng nhất, sau khi chàng rời đi, ta lại đến cả ba giáp đầu cũng giữ không nổi, giữ nguyên hiện trạng như một con ếch ngồi đáy giếng.”
Động tác đặt đũa của Phù Ly rõ ràng chậm xuống, Khương Nhan biết hắn đang lắng nghe, tiếp: “Nguyễn tri phủ tiếp nhận lệnh điều động là thỏa hiệp với hoàng quyền, hoàng hậu và thái tử cũng vội vàng tranh quyền đoạt thế, nay ngoại trừ ta ra cũng sẽ không ai có thể đứng ra giúp đỡ A Ngọc... Phù Ly, chàng biết ta không phải là một kẻ tình nguyện nhận thua, ta đã có con đường ta muốn đi, thì sẽ giống như lúc chàng rời khỏi Quốc Tử Giám để vào Cẩm Y Vệ vậy.”
Phù Ly đặt đũa đến trước mặt nàng, hờ hững nói: “Ta nói rồi, nàng muốn làm gì, ta đều sẽ thay nàng đi giành lấy.”
Khương Nhan chỉ lắc đầu cười, trong đôi mắt xinh đẹp có thêm vài phần kiên định, “Trong một năm này chàng từ trên mây rơi xuống bùn đất, lại từ bùn đất bò đến vị trí ngày hôm nay, chịu bao nhiêu thương tích, chảy bao nhiêu mồ hôi, ta đều thấy rõ trong mắt, ta không muốn chàng bị cuốn vào đó, càng không muốn bắt chàng quay lại chỗ ban đầu.” Nói rồi, nàng khẽ thở phào một hơi, nghiêng người chống đầu nói, “Nhưng ta thì khác, ta vốn không có gì cả...”
“Không có gì cả?” Phù Ly nhíu mày nâng mắt, sắc mặt không vui hỏi ngược lại nàng.
“Được, câu này xem như ta nói sai đi.” Khương Nhan bất giác quấn lấy dây treo ngọc hoàn bên hông, hỏi, “Chàng cho ta bốn năm, được không?”
Phù Ly chăm chăm nhìn nàng, sóng mắt sâu không thấy đấy, bốn năm thời gian nói dài không dài, đến lúc đó hai người cũng chẳng qua chỉ là hai hai, hai ba tuổi, nhưng mọi chuyện trong thế gian chỉ cần một đêm liền có thể biến gió đổi mây rồi, tình đang nồng nàn cũng có thể trở nên nguội lạnh, sau bốn năm chờ đợi hai người là điều gì, ai cũng không thể đoán trước.
“Ta biết, muốn chàng đợi ta bốn năm, là quá ích kỷ, nếu chàng không đồng ý...”
“Nếu ta không đồng ý, nàng sẽ liền từ bỏ khoa thi hay là từ bỏ ta?”
Khương Nhan hơi ngẩn người, lập tức nói: “Phù Ly, ta và chàng đã định tình, ta chưa từng nghĩ đến sẽ từ bỏ chàng. Nhưng mà, ta cũng không thể từ bỏ bản thân, đường của ta, sẽ phải do ta từng bước một bước đi. Nếu chàng không đồng ý, bốn năm sau ta lại thỉnh tội với chàng, nếu chàng cưới người khác, ta cũng sẽ không trách chàng... Chỉ là, ta sẽ không gả cho ai nữa.”
Câu cuối cùng nàng nói ra nhẹ nhưng quả quyết, rơi vào trong tim lại tựa như nghìn quân.
(Quân: đơn vị đo lường ngày xưa, ba mươi cân bằng một quân. quân bằng cân, cũng giống như câu nặng tựa nghìn cân nhưng câu này thể hiện mức độ nặng nề hơn)
Khối băng trên bàn tảng ra từng luồng khí lạnh, Phù Ly lại không đáp, cầm đũa nói: “Ăn cơm.”
Khương Nhan biết tương lai bản thân phải đi con đường gập ghềnh như thế nào, càng biết rõ lúc này trong lòng Phù Ly nhất định là sóng gợn dâng trào. Chủ đề này đặt xuống cũng tốt, hai bên đều cần tĩnh tâm suy nghĩ...
Nghĩ như thế, Khương Nhan gật đầu, hiếm khi nhu thuận nói: “Được.”
Bữa cơm này ăn đến yên ắng hơn so với thường ngày, ‘Tuy có món ngon, nhưng cũng không biết hương vị là gì’ đại khái là nói tình hình lúc bấy giờ. Khương Nhan chọc vào hạt cơm trắng như thế, vừa không nhịn được đưa mắt lén nhìn vẻ mặt của Phù Ly, thấy hắn không lộ ra cảm xúc gì, trong lòng khó tránh chuyện để ý. Nàng nghĩ rồi nghĩ, vén tay áo giơ tay, gắp một miếng bụng cá không xương cho Phù Ly, cười xoa dịu không khí: “’Giang thượng vãng lai nhân, đãn ái lư ngư mỹ’. Tiểu Phù đại nhân ăn nhiều hơn chút.”
(Người qua lại trên sông, chỉ thích cá lư ngon)
Phù Ly nhìn thịt cá trắng phau trong chén mình, ánh mắt lạnh lẽo ôn hòa hơn nhiều, đưa tay gắp một miếng thịt nai nóng hổi vào chén Khương Nhan, “Ba năm.” Giọng tuy không quá tình nguyện nhưng tốt xấu gì cũng không rét lạnh như trước.
Khương Nhan đem thịt nai đưa vào trong miệng, híp mắt cười, dường như đánh thắng một trận, nói: “Được, thế thì định ba ba năm nhé.”
“Nàng đừng vui mừng quá sớm, nói rõ là ba năm, một ngày cũng không thể thêm.” Phù Ly trầm giọng nói, “Ba năm sau cho dù thành công hay thất bại, nàng đều phải đổi thành họ Phù Khương Thị, nếu nàng không nghe theo, ta liền trói nàng đến bái đường.”
“Thế còn chưa chắc. Có lẽ ba năm sau, chàng vẫn chưa phải là thiên hộ đấy.” Khương Nhan cắn đũa, nghĩ đến lời hứa ban đầu của Phù Ly, trêu, “Ban đầu, là ai nói trước khi ta rời khỏi Quốc Tử Giám sẽ tích đủ sính lễ nhỉ?”
Phù Ly hỏi: “Nàng muốn xem sao?”
Khương Nhan nhất thời không kịp phản ứng, “Hả?”
“Sính lễ.” Phù Ly nhàn nhạt.
Không phải thật sự là đã chuẩn bị xong sính lễ rồi chứ? Cẩm y vệ tham nhũng nhiều như thế sao?
Khương Nhan thoáng chột dạ, quấn tóc mái hỏi: “Qua hai năm nữa hẳn xem đi, qua hai năm nữa.”
Phù Ly nhìn nàng một lúc, bỗng đưa tay lau đi hạt cơm bên miệng nàng, ngón tay lại dừng trên cánh môi nàng lâu thật lâu, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Trong ba năm nếu có nguy hiểm, nàng phải lập tức rút lui, đây đã là nhân nhượng lớn nhất của ta rồi.”
Đôi mắt hắn rất trầm rất sâu, mím môi nhìn dáng vẻ bất khuất, cố chấp của nàng. Khương Nhan đến lúc này mới ngỡ ngàng phát hiện ra, hóa ra Phù Ly lại trở nên trưởng thành như thế, thiếu niên từng sánh vai với nàng đã trở thành một tòa núi cao chỉ có thể ngẩng đầu ngắm nhìn, một mình đối mặt tất cả.
Trong mắt nàng phản chiếu hình bóng của hắn, trịnh trọng gật đầu.
Tháng tám, ánh nắng mùa thu lên cao, thoang thoảng hương hoa quế.
Trong tháng này Khương Nhan đọc sách đến khi trời tối, tất cả bài văn, tập thơ, sách luận từng viết đều sắp chất đầy cả phòng ngủ, vết mực trên tay chưa từng khô qua, thường đọc đến tận khuya, cho đến khi cả tay đầy vết mực, khoác chặt áo liền ngủ. Sáng sớm rời giường bất tri bất giác đến đai lưng cũng lỏng một vòng, mới nghiệm được câu nói của người đời trước nói ‘Y đới tiệm khoan chung bất hối’.
( Đai áo rộng dần, rốt cuộc vẫn không hối tiếc: Ý chỉ cả người gầy đi cả rồi nhưng không hề hối tiếc)
Mùng tám tháng tám, giám sinh đến trường tham gia thi hương trước một ngày.
Khương Nhan cũng là đến trước trại thi mới phát hiện ra Ổ Miên Tuyết cũng đến, đang cười lanh lảnh dựa vào hành lang vẫy tay với nàng.
“A Tuyết?” Khương Nhan vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ôm lấy tay nải đi đến hỏi, “Sao ngươi lại ở đây? Là đến tiễn ta vào thi ư?”
“Mới không phải đó! Ta đến thi với ngươi, tránh ngươi một mình đến đây quá cô đơn.” Nói rồi, Ổ Miên Tuyết vỗ vỗ tay nải nặng trịch của mình, cười lộ ra một lúm đồng điếu nhỏ bên môi, “Ta phải xin tế tửu, tư nghiệp hồi lâu, mới xin được thư đề cử đến đây báo danh đó.”
Khương Nhan cười càng rạng rỡ hơn hỏi: “Ngươi rốt cuộc đến đây để thi với ta hay là với Ngụy Kinh Hồng hả?”
“Đương nhiên là ngươi rồi! Nam nữ học trò không thể thi cùng trại thi, ta lại không gặp được hắn.” Ổ Miên Tuyết nói, kéo tay Khương Nhan nói, “Đi thôi, chúng ta vào thôi.”
Có Ổ Miên Tuyết ở đây, tâm tình Khương Nhan bất giác tốt hơn nhiều, cười gật đầu. Đang xoay người rời đi, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc đến gần, chạy như bay đến, lại bị binh lính tuần khảo gác cổng chặn lại, quát: “Người đến là ai?”
“Ta là cẩm y vệ bách hộ của Bắc Trấn phủ tư.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, bước chân Khương Nhan thoáng khựng lại, lập tức quay đầu.
Phù Ly cả người mặc quan bào cẩm y vệ, cẩm dây cương ngồi trên con ngựa cao to, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ nghiêm ngặt cùng giám sinh, tú tài đi đi lại lại, giao thoa với ánh mắt ngỡ ngàng của Khương Nhan.
Phù Ly vài ngày trước còn gửi thư nói đang bận vụ án lớn nhỏ trong Bắc Trấn phủ tư, cọ sát nhiều với Đại Lý Tự, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất. Khương Nhan còn cho rằng hắn sẽ không đến đưa nàng đi thi, hôm nay nhìn thấy hắn cưỡi ngựa vội vã chạy đến, thật sự vô cùng cảm động.
“Đại nhân, thật sự xin lỗi.” Thống lĩnh của vệ binh gác cổng ôm quyền với Phù Ly nói, “Thi hương là nơi quan trọng, người không phận sự không thể bước vào!”
Bị chặn ngoài cửa, Phù Ly tùy ý tung người xuống ngựa, từ trên lưng ngựa rời ra một túi vải phình to, sau khi đưa cho quan tuần khảo kiểm tra xong liền phóng khoáng bước đến, cách hàng rào sắt cùng Khương Nhan đối mắt, ra hiệu: “Lại đây.”
Ổ Miên Tuyết liền nháy mắt với Khương Nhan, cười sâu xa.
Khương Nhan đem túi vải trên người giao cho Ổ Miên Tuyết, lập tức đi đến bên hào rào, cười nhìn Phù Ly cả người mặc áo giáp, hông mang Tú Xuân đao, than: “Ta cho rằng chàng sẽ không đến.”
“Thi hương ngắt quãng cần kéo dài tám ngày, nàng mang chút đỉnh đồ đó, là muốn làm mình cóng chết hay đói chết đây?” Phù Ly rõ ràng là cả đường hối hả chạy đến đây, hơi thở vẫn còn chưa ổn định, đem tay nải nặng trình trịch, phình to từ khe hở hàng rào đưa qua, “Thức ăn và quần áo đều đã chuẩn bị xong cho nàng, trong túi nước có trà lạnh giải nhiệt, một lọ thuốc phong nhiệt thương hàn, để chuẩn bị cho bất kì lúc nào cần đến...”
Lời còn chưa nói xong, hắn thoáng khựng lại, hơi nhíu mày.
Tay nải thật sự quá to, nhét không vừa vào khe hở của hàng rào, cuối cùng vẫn là giao cho thủ vệ gác cổng đưa vào.
Khương Nhan nhận lấy tay nải, lại quay về bên hàng rào chào tạm biệt với Phù Ly. Nói là tạm biệt nhưng nghìn vạn lời cũng không biết phải nói như thế nào, cuối cùng vẫn là Khương Nhan cười xua tay, “Được rồi, chàng mau về đi. Ta lại không phải là con nít, sẽ biết tự chăm sóc mình.”
Phù Ly gật đầu, lại trong lúc Khương Nhan xoay người gọi nàng: “Ngày mười lăm thi xong, ta ở đây chờ nàng.”
Người đưa tiễn xung quanh rất nhiều, trong đám người đông nghẹt, Phù Ly nổi bật đứng đấy, vẫn là dáng vẻ chói mắt nhất. Mũ quan của cẩm y vệ bách hộ ở trên mày hắn, vẻ sơ lãng tuấn dật nói không nên lời.
Khương Nhan quay đầu, đứng dưới bóng cây loang lổ ánh sáng, nụ cười ấm áp hơn cả ánh nắng đầu thu, gật đầu đáp: “Được.”
Trại thi của nam nữ tách biệt, Khương Nhan và Ổ Miên Tuyết bước vào trong hai gian đơn của trại, phụ trách soát người là hai vị cô cô trong cung điều đến. Hai vị cô cô này hẳn là người già dày dặn kinh nghiệm, làm việc không chút cẩu thả, soát đến vô cùng tỉ mỉ, đến cả tóc cũng phải xõa xuống để kiểm tra từng lọn một, sau đó Khương Nhan thấy hai cô cô cởi tay nải Phù Ly đưa đến ra, cầm ra một chiếc áo choàng, một hộp bánh su, một hộp bánh đậu, hai túi chà bông, một chùm nho, hai quả lựu, hai lọ thuốc, một túi giấy dầu đựng bánh thịt, thậm chí lúc nhìn thấy các thứ như gạo cùng với dầu muối, nàng thật sự nhịn cười đến sắp hỏng.
Vài trong trại thi, Khương Nhan mới bội phục sự tỉ mỉ chu đáo của Phù Ly.
Mặt trời tháng tám vẫn oi bức như cũ, mà trong trại không dễ tản nhiệt, bên trong tựa như lò hấp vậy, đêm đến lại cực lạnh, may mà Phù Ly chuẩn bị trà mát cùng với áo choàng mới miễn cưỡng trôi qua ngày đầu tiên.
Mùng chín tháng tám chính thức thi cử, ngày đầu tiên là thi tứ thư kinh nghĩa, Khương Nhan căng cả da đầu với cách luật bát cổ, viết xong sửa đi sửa lại, cuối cùng cũng xem như là hài lòng.
Cơm và thức ăn cần tự mình giải quyết, Khương Nhan không giỏi chuyện bếp núc, lung tung nấu một nồi cháo ứng phó, ăn xong bánh thịt liền nghỉ ngơi một chút. Sau đó là thi làm thơ, ngược lại đó là sở trường của nàng, làm năm sáu bài, chọn ra hai bài hài lòng nhất nộp lên, ngày thi đầu tiên liền xong.
Trận thi thứ hai là thi ngũ kinh, suy nghĩ vẫn còn rõ ràng, nét bút di chuyển thoăn thoắt, rất nhanh liền nộp bài thi. Trong giữa giờ không biết là bắt được vị thí sinh nào gian lận, lúc bị quan tuần khảo áp giải ra ngoài, Khương Nhan còn cao hứng ló đầu ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng đến trận thi thứ ba, thi thi hương kéo dài đến ngày thứ tám, Khương Nhan dần dần cảm thấy không biết hôm nào với hôm nào, trong đầu giống như bị rót chì vào, càng lúc càng nặng nề.
Trong từng trận ve thu râm ran, cuối cùng cũng đến lúc nộp bài thi xong, nàng ngồi trong gian nhỏ một khắc đồng hồ mới dần dần khôi phục tinh thần.
Bước ra trại thi, liền ném hết được mất gì đó ra sau đầu, cũng không cách nào nhớ được nội dung mình đã đáp thế nào, cả người như cây cung đã căng ra hết cỡ rồi được buông lỏng, mềm oặt không còn sức lực, chỉ như một du hồn theo dòng người bước ra ngoài cổng.
Ổ Miên Tuyết cả mặt xanh xao, như đưa đám nói: “Không đến nữa, lần sau cũng không đến đây thi nữa!” Nói rồi, nàng đưa mắt nhìn khắp nơi, dường như đang tìm gì đó trong dòng người ồn ào.
Khương Nhan biết nàng đang chờ Ngụy Kinh Hồng, liền nói: “Ngươi đi tìm Ngụy công tử đi, ta tự mình đi về.”
Ổ Miên Tuyết có chút không yên tâm, Khương Nhan liền cười đẩy nàng nói: “Đi đi, đi đi. Ta không sao.”
Ổ Miên Tuyết có chút ngại ngùng, mím môi hỏi: “Thế...Ta đi nhé?”
Khương Nhan gật đầu, vẫy tay với nàng, hai người liền dưới gốc cây tùng ngoài cổng trường thi đường ai nấy đi.
Tám ngày, thi ngắt quãng ba trận, đã ép cạn toàn bộ tinh lực của Khương Nhan, nàng chưa từng mệt mỏi như thế này, lại chưa từng nhẹ nhõm như bây giờ, dường như trách nhiệm nặng nề đã đi qua, cuối cùng cũng có thể dỡ tay nải xuống nghỉ ngơi trong khoảng thời gian ngắn ngủi...Không biết lúc Phù Ly lần đầu vào trong Cẩm Y Vệ cũng có cảm giác này hay không?
Đang nghĩ ngợi, tịch dương ngả về tây, hàng rào cách đó mười trượng có một người đứng đấy, dáng người cao ráo, đôi chân thẳng dài, anh tuấn ngời ngợi, không phải là Phù Ly thì còn là ai?
Khương Nhan lúc này mới nhớ ra, Phù Ly nói hôm nay sẽ quay lại đón nàng. Đầu óc hỗn độn vẫn chưa kịp phản ứng, thân thể lại phải ứng trước một bước. Nàng bước về hướng của Phù Ly, Phù Ly nhìn thấy nàng, ủng đen rảo bước, bước bước lớn đi về hướng nàng.
Hoàng hôn là thuốc nhuộm tốt nhất, nhuộm lên màu đỏ ánh vàng, trước mắt hóa thành một mảng ráng vàng ôn hòa. Gió lẳng lặng lướt đến, khiến cho cành lá của cây hạnh trên đỉnh đầu xào xạc dệt thành bản nhạc êm tai, hai người không hẹn mà cùng dừng bước, cách nhau hai thước dõi mắt nhìn nhau.
Khương Nhan ngắm nhìn gương mặt tuấn dật của Phù Ly một lúc, mới dụi dụi đôi mắt cay xè mỏi mệt, chậm rãi nói: “Buồn ngủ quá.”
Thật sự rất buồn ngủ, giọng mềm mại, mang theo âm mũi, nghe như đang làm nũng. Ánh mắt Phù Ly khẽ động, giơ tay kéo lấy bàn tay đang dụi mắt của nàng, thấp giọng nói: “Ta đã thuê xe ngựa, đưa nàng đi ăn cơm. Nếu là buồn ngủ, thì lên xe ngủ một giấc, đến nơi ta gọi nàng dậy.”
Hắn không hỏi nàng thi cử như thế nào, trong mắt chứa đầy sự tín nhiệm.
Khương Nhan gật đầu, mặc cho Phù Ly dìu nàng lên xe.
Trong xe đã được tỉ mỉ chuẩn bị gối dựa sạch sẽ cùng thức ăn, Phù Ly lấy một hộp điểm tâm đưa cho Khương Nhan, nói: “Nàng ăn chút đi.”
Khương Nhan đưa tay nhận lấy, vừa mở ra xem, bất giác cong môi, “Hóa ra lại là một năm trung thu rồi.”
Trên hộp in hai chữ ‘ngự phẩm’, bên trong là bốn chiếc bánh trung thu vàng kim, trên đỉnh đầu rắc vài hạt mè đen, tỏa hương ngào ngạt. Ký ức năm ngoái lần nữa lặp lại, Khương Nhan cầm một cái ngửi ngửi hỏi: “Năm nay là vị gì thế?”
“Hạt sen.” Phù Ly đáp, “Nàng thử xen.”
Khương Nhan liền dựa lên đệm, cầm bánh trung thu cắn một ngụm nhỏ, híp mắt cười nói: “Vừa thơm vừa ngọt, chẳng qua vẫn là gạch cua ngon hơn.” Đại khái là vì, bánh trung thu gạch cua là món quà lần đầu tiên Phù Ly vào Cẩm Y Vệ tặng cho nàng.
Cho đến bây giờ Khương Nhan vẫn là có thể nhớ ra lúc ấy Phù Ly vừa mong đợi lại làm ra dáng vẻ thoải mái.
Xe ngựa lắc lư, Phù Ly cúi thấp đầu buộc chặt dây gân bò của bao cổ tay, dường như không nghe thấy giọng của Khương Nhan, vừa ngẩng đầu liền bất giác ngẩn ngơ.
Khương Nhan không biết lúc nào đã thiếp đi trên xe ngựa, trong tay còn cầm nửa bánh hạt sen đang ăn dở, cánh môi nhạt màu hơi hé mở, lộ ra một chút răng trắng như tuyết, cánh môi còn dính chút vụn bánh...Dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với vẻ giương nanh múa vuốt, không sợ trời không sợ đất của thường ngày.
Ánh mắt của Phù Ly cũng vô thức mềm mại, khẽ đưa tay, định lấy nửa chiếc bánh trong tay nàng ra, tránh cho xe ngựa rung lắc sẽ khiến vụn bánh làm bẩn nho phục trắng tinh của nàng. Nào ngờ vừa cầm bánh trung thu ra, lại thấy cả người Khương Nhan trực tiếp ngã vào lòng hắn, dùng vòm ngực hắn làm gối, ngủ càng sâu hơi.
Như vậy còn chưa tỉnh, rõ ràng là buồn ngủ cực độ rồi.
Phù Ly không dám nhúc nhích, sợ đánh thức nàng, chỉ đem bánh trung thu dọn đi, cẩn thận đưa một tay qua, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mình, rõ ràng là cẩm y vệ trẻ tuổi tài tuấn, oai phong một cõi, tra án khiến người phạm tội vừa nghe tiếng liền sợ hãi, lúc này lại tựa như đang nâng niu trân bảo quý hiếm trên đời, trong mắt nhàn nhạt lộ ra sự xót xa.
Vén rèm xe, hắn thấp giọng dặn dò phu xe: “Chuyển hướng đi Vinh Xương lâu.” Dừng chút, lại bổ sung, “Chậm thôi, nàng ngủ rồi.”
Giấc ngủ này, Khương Nhan vừa ngủ liền từ lúc chạng vạng đến khi mặt trời đã lên cao ba sào của ngày hôm sau.
Mơ mơ hồ hồ trở người, mới phát hiện ra chăn đệm xa lạ, nàng từ từ mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy rèm lụa đỏ mềm mại, sau đó là cách bố trí bàn ghế xa lạ, trong không khí thoang thoảng huân hương nhàn nhạt, xem ra là một căn phòng sang trọng của khách điếm nào đó.
Bên ngoài có người tới tới lui lui, theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng trong mở ra một nửa, xuyên qua khe hở liền thấy có vài cẩm y vệ giáo úy trẻ tuổi đang cùng người nọ nói gì đó.
Đây rốt cuộc là đâu?
Khương Nhan dụi mắt, tấm chăn quy củ đắp trên người liền trượt xuống. Cũng quái lạ, nàng trước giờ dáng ngủ kì lạ, chưa có ngày nào sau khi tỉnh dậy, chăn vẫn ngay ngắn đắp trên người, đa phần đều là quấn thành một đống ở dưới người, hôm nay sao lại...
Trong lúc mơ hồ, người ngoài cửa bàn xong chính sự, nào ngờ liền đẩy cửa bước vào, sau đó liền ngẩn người.
Phù Ly vẫn khoác võ bào hôm qua, ánh mắt rơi trên ngực nàng, sau đó lập tức xoay người đi, quay lưng với nàng, vành tai đỏ ửng lên nói: “Ta đã bảo tiểu nhị đưa nước vào, nàng...mau khoác áo đàng hoàng.”
Khương Nhan hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ thất thố này của Phù Ly, vô thức cúi thấp đầu vừa nhìn, chỉ thấy nho phục hè mỏng manh của mình hơi lỏng ra, mơ hồ lộ ra xương quai xanh, cùng với áo yếm trắng tinh.