Nói Lục Cảnh Nhiên là vị hôn phu của Âu Mỹ Lệ cũng không quá chuẩn xác, bởi vì hai người còn chưa chính thức đính hôn, chỉ là người lớn hai bên tự ước định bằng miệng như vậy.
Bởi vì Âu Mỹ Lệ còn học đại học, cho nên người lớn hai bên muốn đính hôn trước, chờ cô tốt nghiệp sẽ chính thức kết hôn. Ngày Âu Mỹ Lệ tai nạn xe cộ chính là vì đi gặp Âu Văn Phú và Lục Cảnh Nhiên thương lượng chuyện đính hôn.
Vốn dĩ một chuyện vui, đột nhiên biến thành tin Âu Mỹ Lệ chết, cũng khó trách Âu Văn Phú sẽ không chấp nhận được, bệnh không dậy nổi.
“Lục lão gia tử và Âu Văn Phú là chiến hữu cũ, Lục Cảnh Nhiên là người xuất sắc nhất trong đám người trẻ Lục gia, cô gái đánh chủ ý cậu ta cũng không ít, vốn dĩ tôi cảm thấy cậu ta là tên mặt trắng không đáng tin, không nghĩ tới nhóc này còn rất trọng tình nghĩa.” Âu Thế Xuyên cầm một ly cocktail ôn hoà đưa cho Thời Yên, “Cô mất tích năm, không chỉ ông nội cô vẫn luôn kiên trì tìm cô, cậu ta cũng không tìm người phụ nữ khác, vì cô thủ thân như ngọc.”
Thời Yên: “……”
Cô uống một ngụm rượu trong ly, trong lòng lại có chút hụt hẫng. Lục Cảnh Nhiên thích Âu Mỹ Lệ như vậy sao? Đã nói cô là nữ chính rồi cơ mà!
Lúc này cô cũng nhớ tới, trong nhật ký của Âu Mỹ Lệ lâu lâu lại xuất hiện “anh ấy”, thì ra chính là chỉ Lục Cảnh Nhiên!
Ha ha, đàn ông quả nhiên đều là đại móng heo.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt cô dừng trêи người Lục Cảnh Nhiên quá mức mãnh liệt, Lục Cảnh Nhiên quay đầu đi, nhìn thoáng qua phía cô. Sau khi thấy Thời Yên, sắc mặt của anh rõ ràng thay đổi, ánh mắt vốn không chút để ý cũng bỗng nhiên sắc bén lên.
Anh buông ly rượu trong tay, bước nhanh về phía Thời Yên: “Mỹ Lệ? Thật là em?”
Lục Cảnh Nhiên xuất hiện hoàn toàn ngoài dự đoán của Thời Yên, cả đầu cô đều là tỷ đô, hoàn toàn quên còn có một nam chính cần cô công lược. Nhưng mà như bây giờ cũng rất bớt việc, có lẽ có thể trực tiếp người tiền đều thu?
Cô còn chưa mở miệng, Âu Thế Xuyên đã đứng ra, cười nói với anh: “Đây là bất ngờ tôi đã nói với cậu và bố, thế nào? Vừa lòng không?”
Vẻ mặt Lục Cảnh Nhiên nhìn qua không chút bất ngờ, thậm chí còn có chút phẫn nộ: “Nếu ông tìm được Mỹ Lệ rồi, vì sao không trực tiếp mang cô ấy về gặp chúng tôi? Ông biết ông nội Âu muốn gặp cô ấy bao nhiêu không?”
“Không phải tôi mang nó tới rồi sao? Lại nói mấy ngày nay tôi mới gặp cô ấy, còn tốn một ít thời gian xác nhận thân phận của cô ấy.” Âu Thế Xuyên người này nói nói dối không thèm chớp mắt, “Nếu cô ấy chỉ là một người giống Mỹ Lệ, tôi dẫn cô ấy về, không phải khiến hai người không vui một lần nữa sao?”
Lục Cảnh Nhiên căng chặt hàm dưới, anh lại nhìn Thời Yên một lúc, nhắm mắt khiến mình bình tĩnh lại: “Vừa rồi tôi có chút xúc động, cô xác thật rất giống Mỹ Lệ, nhưng mà hôm nay các cô gái tới đây đều có vài phần tương tự Mỹ Lệ, tôi cũng hôm nay mới biết được, thì ra gương mặt của Mỹ Lệ đại chúng như vậy.”
Thời Yên: “……”
Mặt cô đại chúng chỗ nào! Đại móng heo nhà anh lập tức giải thích rõ ràng cho tôi!
Âu Thế Xuyên nghe ra ý ngoài lời của Lục Cảnh Nhiên, anh đang ám chỉ, các cô gái kia có thể phẫu thuật để giống Âu Mỹ Lệ.
Ông cười với Lục Cảnh Nhiên, nói: “Nếu tôi dám đưa cô ấy tới đây, tự nhiên nắm chắc thân phận của cô ấy.”
Lục Cảnh Nhiên tựa hồ có ấn tượng không tốt với Âu Thế Xuyên, dẫn tới Thời Yên được ông mang tới đây cũng không tín nhiệm lắm. Anh tượng trưng nhếch môi, ý cười lại không tới đáy mắt: “Hy vọng như thế.”
Âu Thế Xuyên cười vỗ vỗ vai anh: “Em trai Lục, cậu có thể không tin tôi, cũng có thể không nhận cô ấy, nhưng chờ đến lúc chân tướng rõ ràng…… Có câu nói như thế nào nhỉ? Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hoả táng tràng.”
Thời Yên: “……”
Nhìn không ra tri thức của chú út này còn rất rộng.
Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên giật giật, lại nhìn Thời Yên một cái, xoay người rời đi. Bởi vì anh, hiện tại Thời Yên cũng thành tiểu điểm chú ý và kẻ địch của cô gái toàn hội trường.
Thời Yên làm bộ không thèm để ý nhấp một ngụm rượu, nói với Âu Thế Xuyên bên cạnh: “Xem ra ông ở Âu gia không được chào đón lắm, cả Lục Cảnh Nhiên cũng không thích ông.”
Âu Thế Xuyên không thèm để ý hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã sớm không thèm để ý mấy cái này, chỉ cần tiền có thể tới tay chúng ta là được, bọn họ nhìn tôi thế nào sẽ khiến tôi mất một đô sao? Sẽ không.”
Thời Yên: “……”
“Có điều tôi vẫn luôn không thích thằng nhóc Lục Cảnh Nhiên này, về sau nếu cậu ta theo đuổi cô, cô nhớ ngược cậu ta mạnh mạnh một chút.”
“…… À.”
Một nhóm vệ sĩ bỗng nhiên từ bên ngoài đi đến, tự động hình thành một bức tường người, chắn người trêи vũ trường ở bên ngoài. Âu Thế Xuyên vừa thấy tư thế này, ánh mắt cũng nghiêm túc lên: “Là Âu Văn Phú tới, chờ lát nữa cô biểu hiện thật tốt.”
Thời Yên cũng không tự giác khẩn trương hơn, không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào cửa. Không bao lâu, một cô gái trẻ đỡ một ông cụ cao tuổi từ bên ngoài đi đến.
Ông cụ này không thể nghi ngờ chính là Âu Văn Phú, cô đã thấy ảnh chụp của ông trêи tạp chí. Có thể là bởi vì Âu Mỹ Lệ xảy ra chuyện, thân thể ông vẫn luôn không tốt, cho nên đi đường cũng không quá nhanh nhẹn, nhưng xem tinh thần ông vẫn không tồi, có thể là nghĩ đến hôm nay có thể nhìn thấy cháu gái.
Cô gái bên cạnh đỡ ông trông lớn hơn cô vài tuổi, không phải loại quá xinh đẹp, nhưng khí chất rất xuất chúng, vừa thấy chính là tiếp nhận giáo ɖu͙ƈ tốt đẹp, lớn lên trong cuộc sống quá ưu việt.
Trong nhật ký của Âu Mỹ Lệ còn nhắc tới một người, tên Lâm Khả Khả. Xem miêu tả của cô, quan hệ hai người cũng không tệ lắm, Âu Mỹ Lệ vừa đến Âu gia không thích ứng, Lâm Khả Khả tựa như chị cả, rất nhiều chuyện chiếu cố cô.
Chẳng qua Lâm Khả Khả rốt cuộc là ai, lại vì sao ở Âu gia, trong nhật ký không viết. Âu Thế Xuyên thấy Lâm Khả Khả và Âu Văn Phú cùng xuất hiện, hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không chào đón cô ta lắm.
“Làm sao vậy?” Thời Yên hỏi ông.
Âu Thế Xuyên uống hết rượu còn lại trong ly, nói khẽ với Thời Yên: “Bố Lâm Khả Khả vốn là một phó tướng dưới tay Âu Văn Phú, ông ta kết hôn muộn, bốn mươi tuổi mới có Lâm Khả Khả, cũng là vui mừng khôn nguôi. Đáng tiếc, ông ta còn không kịp chờ cô ta sinh ra đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, sau khi vợ ông ta sinh Lâm Khả Khả mắc bệnh trầm cảm, cũng nhảy lầu tự sát. Lão gia tử không đành lòng đưa Lâm Khả Khả tới viện phúc lợi, bảo anh cả tôi nhận nuôi cô ta, nhiều năm như vậy cô ta vẫn ở Âu gia.”
Thời Yên gật đầu, thì ra Lâm Khả Khả này là con gái nuôi Âu gia.
Lục Cảnh Nhiên nhìn thấy Âu Văn Phú tới, cũng đi lên đỡ ông, còn không quên quan tâm thân thể ông: “Ông nội Âu, lần này cháu không đi thăm ông, thân thể ông có khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe.” Âu Văn Phú cười vỗ vỗ tay anh. Ông vẫn rất thích thằng nhóc Lục này, đẹp trai lại có năng lực, nhân phẩm cũng không tồi, cho nên ông mới bàn bạc sớm với ông cụ Lục gia, muốn để thằng nhóc này cho cháu gái ông, nào biết Mỹ Lệ của ông……
Nghĩ đến Âu Mỹ Lệ, trong lòng Âu Văn Phú lại buồn bực, Lâm Khả Khả lập tức nhận ra biến hoá của ông, nhẹ nhàng vỗ ngực ông trấn an: “Ông nội Âu, ông xem hôm nay có nhiều cô gái tới như vậy, nói không chừng thật sự có thể tìm được Mỹ Lệ thì sao.”
Nghĩ vậy, Âu Văn Phú cũng rốt cuộc lại nở một nụ cười: “Ừ, Cảnh Nhiên à, cháu có thấy cô gái nào giống Mỹ Lệ không?”
Lục Cảnh Nhiên do dự một chút, vẫn nói: “Cô gái chú út Âu dẫn đến rất giống Mỹ Lệ.”
“Ồ?” Chữ “ồ” này của Âu Văn Phú mang theo vài phần nghiền ngẫm. Lâm Khả Khả nhíu mày, hỏi: “Lời chú út có thể tin không?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không sao, thật không giả được, giả, cũng không thật được.”
Âu Văn Phú gật đầu, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Cháu dẫn ông đi gặp cô gái kia.”
Hôm nay rất ấy nhiều người tới du thuyền, nhưng Lục Cảnh Nhiên vừa tới thì đi tìm Thời Yên, lại khiến Âu Văn Phú vừa tới cũng chưa kịp thăm hỏi lại đi tìm Thời Yên, Thời Yên đã vững vàng kéo giá trị thù hận toàn trường.
Âu Thế Xuyên thấy đoàn người Âu Văn Phú đi về phía bọn họ, vội vàng kéo Thời Yên bên cạnh: “Bọn họ tới đây.”
Thời Yên nhẹ nhàng ho một tiếng, điều chỉnh cảm xúc của mình, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Âu Văn Phú. Âu Văn Phú vừa thấy cô, ngây ngẩn cả người, tay cũng hơi phát run: “Mỹ, Mỹ Lệ?”
Lâm Khả Khả đỡ ông cũng ngẩn ra trong chớp mắt, người này, thật sự rất giống Âu Mỹ Lệ.
Cô ta tới đây thì âm thầm lưu ý cô gái chung quanh, dáng người và gương mặt bọn họ đều có vài phần tương tự Âu Mỹ Lệ, nhưng thời đại phẫu thuật thẩm mỹ phát triển, muốn gương mặt tương tự cũng không phải việc khó, nhưng thần thái tương tự thì không phải đơn giản như vậy.
Cặp mắt của cô quả thực giống hệt Âu Mỹ Lệ.
Lâm Khả Khả không tiếng động lưu ý cô, Thời Yên khụt khịt vài tiếng, muốn xông lên ôm Âu Văn Phú, nhưng bị vệ sĩ ngăn cản. Cô duy trì được biểu cảm trêи mặt, cách vệ sĩ gọi Âu Văn Phú: “Ông nội, là cháu, cháu là Mỹ Lệ.”
Cảm xúc của Âu Văn Phú có chút kϊƈɦ động, Lục Cảnh Nhiên giúp ông thuận khí, ở bên cạnh nói với ông: “Ông nội Âu, trước không nên gấp gáp, chúng ta dựa theo kế hoạch vốn có mà làm.”
Âu Văn Phú nghe xong gật đầu, cảm xúc cũng chậm rãi bình phục lại: “Ừ, cháu nói rất đúng, chúng ta đi trước đã.”
Ông nói xong, liền đi theo Lục Cảnh Nhiên xoay người rời đi, Thời Yên giật giật khóe miệng, thè lưỡi với bóng dáng Lục Cảnh Nhiên. Đại móng heo này, về sau bắt anh quỳ hát chinh phục!
Âu Văn Phú đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, bên cạnh vệ sĩ vẫn vây quanh không một khe hở, người chủ trì đi đến trung tâm sàn nhảy, tuyên bố hoạt động nhận cháu gái chính thức bắt đầu.
“Mọi người đều biết, cháu gái Âu lão tiên sinh Âu Mỹ Lệ chỉ có một, nhưng hiện trường nhiều vị “Âu Mỹ Lệ” như vậy, chúng tôi cần một ít người đi lên hỗ trợ phân biệt.” Nói xong, đèn chiếc phía sau anh ta bắt đầu chuyển khắp nơi, hiện trường còn nổi âm nhạc khẩn trương.
Thời Yên: “……”
Kế hoạch hoạt động này vốn làm lễ trao giải đúng không??
Rốt cuộc, ba chiếc đèn tụ quang đồng thời ngừng lại, chiếu vào đỉnh đầu ba cô gái.
Ba người đều mặc áo thun màu trắng và quần jean, có vẻ không hợp với vũ trường hoa lệ này. Nhưng Thời Yên liếc mắt một cái liền nhận ra, cái áo phông in hình heo Peppa này là áo phòng của mấy người Âu Mỹ Lệ.
Người chủ trì hỏi: “Xin hỏi các quý cô ở đây, có ấn tượng với ba người họ không?”
Kế tiếp, chính là một trận hiện trường mất trí nhớ hàng loạt nhìn mà than thở trong lịch sử loài người, % đều khóc thút thít tuyên bố, sau khi tai nạn xe thì mất trí nhớ, nếu không phải thấy tin tức Âu lão tiên sinh tìm cháu gái, cũng không biết nhà mình lại có tiền như vậy.
Trong tiếng thút thít, một cô gái tự tin đi ra, cách ăn mặc của cô ta rõ ràng bắt chước phong cách của Âu Mỹ Lệ, ngay cả kiểu tóc cũng rất giống trêи bức ảnh Âu Thế Xuyên cho Thời Yên xem. Cô ta mỉm cười với ba cô gái dưới đèn chiếu, gọi tên họ: “Quan Trân, Lưu Song, Diêu Thiên Thiên.”
Người chủ trì quay đầu lại xác nhận với ba cô gái, ba cô gái đều gật đầu.
Cô gái gọi được tên bọn họ ném cho Thời Yên một ánh mắt đắc ý.
Thời Yên cười ha ha, ho hai tiếng, cũng đi lên phía trước một bước. Ở dưới sự chú ý của mọi người, cô nâng tay, chỉ từng người một: “Bánh Bao, Đại Song, Donut.”
Gọi tên thì tính cái gì, cô còn biết biệt hiệu nữa!