Giữa trưa đầu hạ, trong phiên của nhị phu nhân nhà họ Lâm không có một ai, không có một nha hoàn nào cả, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua.
-Lệ Nương, sức khỏe Lâm Viễn Sơn thế nào rồi?
Vẫn như cũ, hoan ái xong, Lâm Mậu Thịnh ôm Đỗ Lệ Nương rồi hỏi. Bệnh của Lâm Viễn Sơn cũng đã kéo dài mấy tháng, giờ là lúc thu lưới.
Đỗ Lệ Nương cười quyến rũ, trong điệu cười đầy vẻ mưu mô:
-Lão ta ấy à, mấy ngày nay cũng chẳng khác gì. Mấy ngày trước ta cho thuốc nhiều lên thêm một tí, chỉ cần hắn không uống là sẽ lên cơn nghiện ngay. Uống tiếp thì…… Đàm Hương mà chàng đưa đến sẽ chăm sóc cơ thể của hắn thật tốt.
-Tiểu độc phụ này, tâm địa của nàng đen tối thật.
Lâm Mậu Thịnh mở miệng nửa thật nửa giả, Lâm Viễn Sơn yêu thương Đỗ Lệ Nương này thật lòng, mà cuối cùng lại có kết quả rằng ả vẫn lựa chọn mình để hại ông ta, con mắt nhìn người của Lâm Viễn Sơn đúng là không được tốt cho lắm.
Đỗ Lệ Nương hờn dỗi đánh nhẹ ông ta một cái, không bỏ qua, nói:
-Không phải ta là vì chàng sao.
-Nhị phu nhân nhị phu nhân!
Ngoài cửa truyền đến những tiếng nói kịch liệt của nha hoàn.
Tiếng kêu gào bất thình lình vang lên khiến hai người ở trong phòng đầm đìa mồ hôi, Lâm Mậu Thịnh kích động cầm lấy quần áo xuống giường, tìm chỗ có thể trốn ở xung quanh, bởi vì quá vội vàng nên trượt chân đạp vào áo dài trên mặt đất. Vẻ mặt Đỗ Lệ Nương cũng kích động muốn mặc quần áo, mà càng hoảng lại càng loạn. Bà ta tức giận ném quần áo, lớn giọng hét ra phía ngoài:
-Không phải ta đã lệnh cho các ngươi buổi chiều không được vào đây sao!
Nha hoàn ngoài cửa như đang khóc, mở miệng nói:
-Nhị phu nân, lão gia, lão gia xảy ra chuyện rồi!
Nếu không phải là chuyện của lão gia, sao nàng ta dám cãi mệnh lệnh của nhị phu nhân cơ chứ?
Nghe vậy Lâm Mậu Thịnh dừng động tác trong tay, trong mắt xẹt qua ý nghĩ sâu xa, cuối cùng ngẩng đầu cười tà với Đỗ Lệ Nương. Đỗ Lệ Nương ngẩn người rồi mới tỉnh táo trở lại, nhìn về phía Lâm Mậu Thịnh, trong mắt mừng như điên.
Cuối cùng cũng đã đến thời khắc này.
Ở trong phòng Lâm Viễn Sơm, phần đông đám nha hoàn đều cúi đầu, im lặng đứng thẳng, tay ở trong tay áo bắt đầu run run bất an, lão gia, lão gia thật sự không hay rồi sao?
Vừa rồi Đỗ Lệ Nương còn cười đắc ý vui vẻ ở trong phòng mình, giờ này lại ngồi bên mép giường, khóc nức nở không dứt:
-Lão gia……
Còn Lâm Viễn Sơn ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt không còn chút máu, khiến người ta nhìn liền cảm thấy cõi lòng bi ai.
-Lão gia, người mau mở to mắt ra nhìn thiếp đi, lão gia, huhuhuhuhu……
Đỗ Lệ Nương cầm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của Lâm Viễn Sơn, nói một cách đau lòng, ý đau thương trong đó, đến nha hoàn ở bên cạnh đứng nghe cũng không kìm được tới nỗi hốc mắt đỏ lên, không thể ngờ nhị phu nhân đối với lão gia lại tình sâu nghĩa nặng đến thế. (Ọe)
Nhưng mặc cho Đỗ Lệ Nương có gào khóc đến thế nào thì Lâm Viễn Sơn cũng không hề có phản ứng gì dù là rất nhỏ.
-Thiếu gia và tiểu thư đâu?
Vành mắt Đỗ Lệ Nương đỏ lên, suy nghĩ rồi quay đầu hỏi quản gia ở bên cạnh, lúc này bà ta mới để ý, Lâm Hành Dật và Lâm Lập Hạ vốn phải đến đây từ sớm hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu cả, ngay cả Lâm Diệu Nhi cũng không ở đây.
-Hôm nay thiếu gia và đại tiểu thư dẫn theo nhị tiểu thư ra ngoài rồi ạ.
Quản gia già cả ở bên cạnh cúi đầu nói một cách cung kính, trên gương mặt già nua cũng hiện lên vẻ sầu bi nhàn nhạt.
-Giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng để đi ra ngoài!
Đỗ Lệ Nương nói xong lại bắt đầu kêu khóc:
-Bình thường lão gia đối xử với chúng tốt như vậy, giờ ngay cả một đứa cũng không có ở bên cạnh nữa.
-Nhị phu nhân, đã cho người đi tìm rồi ạ. Còn bên tam gia cũng đã sai người qua đố thông báo.
Cho dù giờ là lúc rối ren, quản gia vẫn giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
-Ừ, quản gia đã nhọc công rồi.
Đỗ Lệ Nương lại quay đầu nhìn Lâm Viễn Sơn ở trên giường.
-Lão gia, ngài phải kiên trì chống đỡ, Dật nhi và Hạ nhi sắp về tới nơi rồi, ngài còn phải gặp chúng một lần nữa chứ.
Nói xong câu đó, rốt cuộc Lâm Viễn Sơn nằm trên giường cũng có chút phản ứng, ngón tay giật giật, sau đó chầm chậm mở mắt.
-Lệ Nương……
Lâm Viễn Sơn cố gắng hết sức mở miệng ra, nhìn người phụ nữ trước mắt khóc tới nỗi mắt sưng đỏ cả lên, ông áy náy muốn tự tay xoa mặt bà ta, nhưng lại không có sức, tay thõng xuống dưới.
Đỗ Lệ Nương thấy vậy, cầm tay ông áp lên má mình.
-Lão gia, cuối cùng người cũng tỉnh rồi.
Lâm Viễn Sơn nghe vậy cười cười, trên gương mặt tái nhợt càng thêm vẻ thê lương:
-Lệ Nương, ta không sao đâu.
-Đến lúc này rồi mà người còn nói mình không sao, người còn định lừa gạt thiếp tới khi nào nữa?
Đỗ Lệ Nương vừa khóc vừa nói, trong lời nói ẩn chứa hận thù không thể nghe ra.
Lâm Viễn Sơn để mặc bà ta trách cứ mình, cười yếu ớt nhìn bà ta, không nói gì cả.
Lúc này ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn, tiếp theo đó, bóng Lâm Mậu Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
-Đại ca!
Giờ đây Lâm Mậu Thịnh đã không còn vẻ nhã nhặn bình tĩnh như trước nữa, có thể do vội vàng chạy tới đây khiến sắc mặt ông ta đỏ bừng.
-Đại ca không sao chứ?
Lâm Viễn Sơn lắc đầu:
-Không sao, đệ và Lệ Nương cứ trầm trọng hóa vấn đề.
Nói xong lại ho sặc sụa, ho tới nỗi cả người đều run bần bật không ngừng.
Đỗ Lệ Nương vội vàng lấy một cái khăn tay từ trong tay áo ra đưa cho Lâm Viễn Sơn, rốt cuộc ông cũng ngừng ho, lúc bàn tay bỏ khăn tay xuống lại phát hiện trên khăn tay đã dính vết máu, ông làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhét nó xuống dưới cái gối đầu giường, nên không thấy Đỗ Lệ Nương và Lâm Mậu Thịnh đang ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
-Quản gia, mấy người các ngươi ra ngoài trước đi.
Lâm Viễn Sơn ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với quản gia ở bên cạnh. Quản gia nhìn cơ thể yếu ớt của ông, do dự rồi mới gật đầu, sau đó xoay người nói với Đỗ Lệ Nương:
-Nhị phu nhân, chúng nô tài lui xuống trước, nếu có chuyện gì cứ sai bảo ạ.
-Ừm.
Đỗ Lệ Nương đáp, nhìn quản gia và đám nha hoàn ra ngoài cửa, sau đó mới quay đầu nhìn Lâm Viễn Sơn, nói:
-Lão gia có chuyện gì muốn giao cho thiếp và Mậu Thịnh sao?
Lâm Viễn Sơn ra hiệu cho Đỗ Lệ Nương đỡ mình dậy, dựa vào giường, sau đó thở hổn hển một lúc rất lâu, mới mở miệng:
-Lệ Nương, Mậu Thịnh, không giấu gì mấy người, ta……
Còn chưa nói xong lại bắt đầu ho, lần này Đỗ Lệ Nương cũng không đưa khăn ra nữa, nên Lâm Viễn Sơn đành dùng tay bịt miệng mình lại, nhìn vết máu loang lổ trong lòng bàn tay.
-Xem ra lão gia không chống đỡ nổi nữa rồi.
Đỗ Lệ Nương ở bên cạnh nói một cách lạnh lùng, vừa rồi gương mặt vẫn còn đầy sự quan tâm, lúc này chỉ còn lại vẻ mặt vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Lâm Viễn Sơn thấy thế kinh ngạc, mở to mắt, ho càng thêm dữ dội.
Lâm Mậu Thịnh thấy vậy cũng chầm chậm tới đây, đặt tay lên bả vai Đỗ lệ Nương, cúi người xuống vô cùng thân thiết, nói nhỏ chỉ đủ để Lâm Viễn Sơn nghe được:
-Lệ Nương, sao nàng có thể nói như vậy, tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng.
-À, Mậu Thịnh nói rất đúng.
Vẻ mặt Đỗ Lệ Nương biết sai, gật đầu, đứng dậy đi tới bên giường, ra vẻ quan tâm hỏi han:
-Lão gia, người có khỏe không, để thiếp tới giúp người thở dễ hơn.
Một tay đánh mạnh vào lưng Lâm Viễn Sơn, khiến ông ho càng nghiêm trọng, còn Đỗ Lệ Nương cười càng thêm thoải mái.
-Ôi chao, Lệ Nương.
Lâm Mậu Thịnh tới đây ngăn động tác của bà ta lại, quát lớn:
-Nàng làm gì thế, đại ca còn chưa nói gì với chúng ta, nàng làm vậy chẳng phải ngay cả câu di ngôn huynh ấy cũng không nói được hay sao.
Rõ ràng vẫn là đệ đệ nhã nhặn giữ lệ như trước, nhưng lời nói khi nãy lại khiến Lâm Viễn Sơn khiếp sợ không thôi. Lâm Viễn Sơn cúi đầu cười mỉa mai, thôi được rồi, xem ra ông không tin cũng không được.
Lâm Viễn Sơn ngẩng mặt lên, gương mặt bình tĩnh, nhìn hai người trước mặt đầy suy nghĩ, giọng nói run rẩy, mở miệng:
-Mậu Thịnh, lời này của đệ có ý gì?
-Có ý gì? (đứa nào copy truyện này của bà đi không xin phép thì là con chó nhé)
Lâm Mậu Thịnh khẽ cười:
-Đại ca còn chưa hiểu hay sao, ta và Lệ Nương đều đã chờ ngày này của huynh rồi.
Lâm Viễn Sơn cười khổ nhìn về phía Đỗ Lệ Nương:
-Lệ Nương, chuyện này là sao?
Đỗ Lệ Nương hơi mất tự nhiên, sau đó quay mặt đi, không trả lời.
Lâm Mậu Thịnh thấy vậy, dùng tay buộc Đỗ Lệ Nương phải đối mặt với Lâm Viễn Sơn:
-Lệ Nương, không phải khi nãy nàng còn vô cùng vui vẻ hay sao, sao giờ lại không dám thừa nhận?
Đúng là đàn bà không làm được việc gì.
Đỗ Lệ Nương bị Lâm Viễn Sơn nhìn tới nỗi có cảm giác áy náy trong lòng, nhưng lời nói đúng lúc của Lâm Mậu Thịnh lại nhấn chìm nó xuống. Tay bà ta đẩy Lâm Mậu Thịnh ra, nhìn Lâm Viễn Sơn rồi mở miệng:
-Đúng thế, ngày nào ta cũng hy vọng sẽ tới ngày này, giờ cuối cùng cũng đã đợi được rồi.
Trong mắt Lâm Viễn Sơn hiện lên đau thương:
-Lệ Nương, vì sao?
-Vì sao?
Đỗ lệ Nương dùng ánh mắt vô cùng hoang đường nhìn ông ta, vì sao? Ông ta hỏi bà vì sao?
-Lâm Viễn Sơn, không phải ngươi nghĩ ngươi rước ta qua cửa là ta sẽ cảm kích xúc động không thôi thật đấy chứ?
Lâm Viễn Sơn bị bà ta hỏi đến á khẩu không trả lời được, tuy rằng ông không nghĩ như bà ta nói, nhưng vẫn luôn nghĩ bà ta sẽ vui vẻ.
Đỗ Lệ Nương cười nhạo, giọng điệu dần trở nên kích động.
-Lâm Viễn Sơn, ngươi đã hủy hoại cả cuộc đời ta, ngươi có biết không?
-Lệ Nương……
Nhìn Đỗ Lệ Nương ở trước mắt, Lâm Viễn Sơn còn không biết mình còn có thể nói cái gì nữa.
-Lúc trước câu nói đầu tiên của ngươi là bảo ta đợi ngươi hai năm, mẹ ta bảo ta lập gia đình ta không chịu, nhưng qua thời gian hẹn ước ngươi vẫn không trở về, mẹ ta trách ta ngu xuẩn, thế nên, thế nên để cho tên súc sinh Giả Kiệt kia vào trong phòng ta!
Nói tới đây, trong mắt Đỗ Lệ Nương hiện lên hận thù nồng đậm.
-Sau khi tên súc sinh kia chiếm đoạt thân thể của ta, nói với mẹ ta rằng muốn nạp ta làm thiếp, mẹ ta cũng vui vẻ gả ta ra ngoài. Nhưng khi ta gả đến nhà họ Giả, tên súc sinh đó liền ném ta sang một bên, chính thê của hắn tra tấn gây khó dễ cho ta. Ta hận hắn thấu xương, nhưng lại mang thai nghiệt chủng của hắn!
Lâm Viễn Sơn nghe xong cả người chấn động, không ngờ năm đó Lệ Nương bị ép gả cho người khác, khi ông sai người quay về, chỉ biết bà ấy đã lấy người khác, nhưng không biết bên trong lại có ẩn tình như vậy.
Nghiệt chủng ở trong miệng Lệ nương, là chỉ Hạ nhi sao?
-Sau khi Giả Kiệt biết ta có thai liền sai người canh giữ ta, không cho phép ta tự sát, rồi biết ta sinh hạ một đứa con gái, liền ném ta và Hạ nhi vào trong lãnh viện, mặc ta và Hạ nhi tự sinh tự diệt. Lúc ấy ngày nào ta cũng nghĩ, vì sao ngươi chưa từng quay về đón ta? Vì sao ngươi không giữ đúng lời thề?
Đỗ Lệ Nương đau khổ nhăn mặt lại, đắm chìm trong hồi ức, cảm giác tuyệt vọng trong những chờ đợi gian nan tới mức nào, bà ta vĩnh viễn không thể quên được.
Đỗ Lệ Nương vừa cười, bộ mặt liền trở nên méo mó:
-May là sau đó nhà họ Giả bị kẻ địch tới báo thù, tắm máu Giả phủ. Ta và Hạ nhi tránh ở lãnh viện, ngược lại lại không có ai chú ý tới chúng ta. Hừ, nhìn thi thể Cổ Kiệt nằm ở dưới chân ta, ta thật sự rất vui vẻ. Ta dẫn Hạ nhi lên kinh, không ngờ lại gặp được ngươi.
Lâm Viễn Sơn nhớ khi ấy mình vừa mới xa nhà, thì thấy hai mẹ con đang cuộn mình ở trong góc tường, xuất phát từ sự cảm thông, ông mới đi tới cho hai người đó ít tiền, lúc ngẩng đầu mới phát hiện người phụ nữ kia chính là người yêu mà ngày đêm mình luôn mong nhớ. Vì thế ông liền dẫn họ về phủ ngay lập tức, nghe Lệ Nương nói phu quân của bà đã qua đời, giờ không còn nơi nương tựa, sau đó ông kiên trì rước bà ta vào cửa, không thể ngờ tất cả đối với bà mà nói chỉ là sự mỉa mai.
-Lúc trước là ai đã hại ta thành ra thế này? Nếu như không có ngươi, ta sẽ không rơi vào kết cục như vậy, còn ngươi lại bố thí cho ta trong lúc ta nghèo túng nhất? Hừ, đúng là quá buồn cười, Lâm Viễn Sơn, ta hận ngươi đến chết, nhưng vì sống còn nên vẫn phải sống dưới sự che chở của ngươi. Ngươi đối xử với Hạ nhi còn tốt hơn cả con ruột, nhưng ngươi biết không, mỗi lần ta nhìn thấy khuôn mặt của Hạ nhi lại nghĩ đến tên súc sinh Giả Kiệt! Hạ nhi phóng đãng là do ta nói nó làm như vậy, nhưng ngươi vẫn coi nó như bảo bối, ngươi càng đối tốt với nó, ta lại càng muốn chà đạp nó.
Lâm Viễn Sơn bóp chặt tay lại, Lệ Nương hận ông, ông không còn gì để nói, nhưng Hạ nhi là con gái do chính bà ta dứt ruột đẻ ra, vì sao bà ta lại ác độc như vậy?!
“Bốp bốp bốp!”
Lúc này Lâm Mậu Thịnh đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ bỗng vỗ tay.
-Đúng là quá ngoạn mục, đại ca, huynh xem, người phụ nữ mà huynh yêu mến nhất hóa ra lại có suy nghĩ về huynh như vậy, giờ huynh đã biết mình sai ở những chỗ nào chưa?
-Kẻ gây xáo trộn không phải Lệ Nương mà là ngươi, đúng không?
Lâm Viễn Sơn nói một cách u ám. Cho dù trong lòng Lệ Nương có oán hận cũng sẽ không to gan tới mức độ này, trừ khi là do Mậu Thịnh châm ngòi.
-Chẳng qua cũng do huynh tin nàng ta quá thôi, nếu không làm sao ta có thể bỏ thuốc vào được chứ.
Lâm Mậu Thịnh không quan tâm đến câu hỏi của Lâm Viễn Sơn, cứ thế nói tiếp.