Phong Ly mở mắt ra, con ngươi huyết sắc đã biến thành một đôi đồng tử đen kịt, con ngươi tối đen không ánh sáng, ở lúc mở mắt, lướt qua một tia huyết sắc.
Mặc dù tướng mạo đã là người bình thường, nhưng lúc nhìn kỹ, vẫn phát hiện có vài phần tà dị.
Phong Chiếu cười khanh khách nhìn đám người tu luyện canh giữ ở nơi đây, rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, một bộ áo trắng làm nổi bậc xa hoa vô song, như thần nhân cửu tiêu, nhưng làm cho người ta nhìn xem mà nhảy dựng trong lòng, lòng sinh cảm giác không tốt.
Hắn nắm tay Sở Chước không chút để ý đi tới, bên chân mãnh thú tử diễm đi theo sát, một đám người kinh hãi theo bản năng lui về phía sau.
Nhưng mà lui về phía sau hai bước, Phượng Lưu Thanh gắng gượng dừng bước, vô cùng kiên cường nhìn hắn.
Dù sao vừa rồi hắn lại không ra tay đối nghịch với y, con hổ con này không lý do ra tay với hắn, hắn sợ cái gì?
Yến Nhã Chính nhìn thấy Phong Chiếu lơ đãng lướt ánh mắt qua, trong lòng rùng mình, trầm mặc không lên tiếng.
"Các ngươi còn ở tại chỗ này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn cướp tiên thiên thanh khí?" Phong Chiếu biết rõ còn cố hỏi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, theo bản năng nhìn về phía Phong Ly đang ngồi dưới đất.
Phong Ly ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nhảy đứng lên, tùy ý một đầu tóc dài đã biến thành tóc đen rối tung rũ xuống, yên lặng đi đến bên người Phong Chiếu, chống lại ánh mắt hắn, từ trong mắt màu đen của hắn, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Không có đầu bạc da tuyết cùng răng nanh, tóc đen rũ xuống, rơi ở sau người, thoạt nhìn phá lệ nhu thuận dịu ngoan, chỉ có một đôi con ngươi đen như mực không ánh sáng có vẻ có chút quỷ dị.
Nhìn đến bộ dạng nhu thuận cực có tính lừa gạt của hắn, Phong Chiếu rất vừa lòng, nói: "Phong Ly, những người này muốn cướp tiên thiên thanh khí của ngươi, không cần khách khí, đánh đi."
Phong Ly nga một tiếng, nhìn về phía mọi người ở đây, hồng y tung bay, không nói hai lời liền tiến lên đánh luôn.
Rõ ràng bộ dạng nhu thuận dịu ngoan như vậy, nhưng động tác lại phá lệ hung tàn sắc bén, không cần công cụ khác phụ trợ, chỉ là thân bất tử chịu đòn chịu đánh, khiến cho một đám người tu luyện khi chống lại hắn, biến thành luống cuống tay chân.
Tuy rằng vũ khí đối với người tu luyện mà nói, có thể làm cho họ phát huy sức chiến đấu rất cao, nhưng thân thể cường hãn cũng là một loại vũ khí lợi hại hơn, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người tu luyện ở thời gian tu luyện, chú trọng tôi thể.
Phong Ly có thân bất tử, là vũ khí mạnh nhất của hắn, căn bản giết không chết, chém không bị thương.
Phượng Lưu Thanh bị nhóm thuộc hạ Phượng cốc vội vàng bảo hộ đến bên cạnh, kêu lên với Phong Chiếu: "Bản thiếu chủ cái gì cũng chưa làm, ngươi đừng có liên lụy vô tội."
Phong Chiếu tự nhiên không để ý đến hắn, ánh mắt rơi xuống trên người Yến Nhã Chính.
Thấy Phong Chiếu không để ý đến mình, Phượng thiếu chủ không biết vì sao, ngược lại càng phát lên hờn dỗi.
Ở khi Phong Chiếu ra tay, hai người tu luyện Thần Hoàng cảnh bên người Yến Nhã Chính ngang nhiên ra tay, đánh úp lại hướng hắn.
Khi hai người kia ngăn Phong Chiếu lại, Yến Nhã Chính rơi ánh mắt xuống trên người Sở Chước, khi hắn triệu tay, trong tay xuất hiện một quyển sách da đen nạm giấy mạ vàng, bên môi gợi lên một nụ cười tươi như có như không.
Sở Chước nhìn đến quyển sách da đen đó, trong lòng hơi nhảy.
Người tu luyện bình thường đều lấy thẻ ngọc truyền thừa công pháp cùng tư liệu, ít có dùng chất giấy làm sách, trừ phi giống như Khuyết thị Âm Nguyệt tộc, cần dùng chất giấy đặc thù để truyền xuống một ít bí mật không cho người ngoài biết.
Nếu là người tu luyện lấy thư sách làm vũ khí, bình thường vũ khí như vậy đều đã vô cùng tà dị, khiến người khó lòng phòng bị.
Yến Nhã Chính mở ra trang bìa sách da đen, lướt người đến Sở Chước.
Sở Chước không dám sơ ý, xuất ra kiếm Lôi Đình, tử điện rung động bùm bùm, nàng vung kiếm đi, kiếm ý giăng khắp nơi, đánh ở trên người Yến Nhã Chính.
Sách da đen trên tay Yến Nhã Chính nổi lên một luồng ánh sáng màu vàng thối nát, thế nhưng ngăn cản kiếm khí của nàng, trực tiếp lao đến.
Sở Chước rùng mình trong lòng, lại vung kiếm vọt lên, bổ ra ánh sáng vàng thoát từ trong sách da đen làm hai, ánh sáng vàng trở nên ảm đạm, vẫn không thuận theo không buông bỏ, Sở Chước lại ra tay, vài cái liền chém vỡ ánh sáng vàng đó, tiêu tán ở trong không khí.
Yến Nhã Chính lại mở ra trang thứ hai, trong sách da đen lại nổi lên một đạo kim quang, kim quang này càng sáng ngời hơn lúc trước, uy lực cũng càng sâu.
Mà lúc này, sắc mặt Yến Nhã Chính có chút tái nhợt, hiển nhiên đã tiêu hao thật lớn.
Kim quang nghiền áp lao đến hướng Sở Chước.
Sở Chước hô hấp dồn dập, hoành kiếm ở trước ngực, ngăn cản kim quang đó nghiền áp, nàng có thể cảm giác được, nếu như để cho kim quang này cắn nuốt chính mình, thì nhất định sẽ phát sinh chuyện không tốt.
Đúng lúc này, Phong Ly lướt người tới, che ở trước mặt nàng, móng tay mượt mà đột nhiên biến thành màu đỏ, móng vuốt gấp khúc bén nhọn giống như quái vật, một phen xé vỡ kim quang đó.
ChieuNinh tại:
Yến Nhã Chính phun ra một búng máu, liếc mắt nhìn Phong Ly một cái, không hề ham chiến, sách da đen mạnh mẽ b ắn ra một đạo kim quang, xé mở không gian, thả người tiến vào không gian, biến mất ở trong đó.
Một tiếng ầm vang, Phong Chiếu một chưởng đánh bay hai người tu luyện Thần Hoàng cảnh cuốn lấy hắn, đụng vào vách núi cách đó không xa, toàn bộ không gian đều đong đưa lên.
Phong Chiếu thần sắc lãnh lệ, lại không còn ý cười lúc trước, cả người giống như một tên sát thần, phất tay, một đoàn thần hỏa liền thôn tính tiêu diệt một người tu luyện Thần Hoàng cảnh.
Tên còn lại thấy thế, chống đỡ bị thương, nhưng lại xé mở không gian chạy trốn.
Những người khác bị một màn hắn dưới cơn thịnh nộ ra tay mà kinh hãi đến hồn bay phách tán, đó chính là người tu luyện Thần Hoàng cảnh, thế nhưng bị thần hỏa của hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đã cắn nuốt, hồn phi phách tán, có thể thấy được lúc trước khi cướp đoạt tiên thiên thanh khí, hắn vẫn đã thủ hạ lưu tình rồi.
Mọi người hoàn toàn không còn chiến ý, biết rõ đánh không lại còn cậy mạnh, là hành vi ngu xuẩn, bọn họ đều thu hồi vũ khí, tránh đi xa xa.
Mặc kệ là Phong Ly hay là Phong Chiếu, lĩnh giáo qua sức chiến đấu của hai người rồi, bọn họ đã ngừng nghỉ tâm tư cướp đoạt tiên thiên thanh khí, chỉ hy vọng lúc này có thể toàn thân trở ra.
Phong Chiếu nhìn người biến mất ở trong vết nứt không gian, chậc một tiếng, xoay người đi qua Sở Chước, quan tâm hỏi: "Nàng không sao chứ?"
Sở Chước buông kiếm che chắn ngang ở trước ngực, miễn cưỡng nở nụ cười với hắn: "Không sao."
Phong Chiếu lại đau lòng hỏng rồi, giúp nàng lau mồ hôi bên trán, nói thầm: "Yến Nhã Chính thế nhưng có bán thần chi khí, thứ đồ đó cũng không phải là người thường có thể có được, lần sau gặp lại, nhất định phải giết hắn."
Sở Chước cười cười với hắn, quay đầu nhìn về phía mọi người đã ngưng chiến.
Phong Ly nhu thuận đứng ở một bên, không nhìn ánh mắt của người chung quanh, chỉ là nhìn Phong Chiếu cùng Sở Chước, cặp mắt đen như mực, như là chứa đựng cả một mảnh hư vô, cái gì cũng không thấy được, lại cái gì cũng nhìn thấy thấu đáo, làm người bị hắn nhìn chăm chú, trong đầu Sở Chước có vài phần không được tự nhiên.
Phong Chiếu xác nhận nàng không có việc gì, sau đó nhìn đến đám người tu luyện, nhất thời trở mặt vô tình, âm thanh lạnh lùng nói: "Còn không đi? Muốn cho bổn đại gia đều thiêu cháy các ngươi sao?"
Theo hắn lời nói rơi xuống, con mãnh thú tử diễm bên chân hắn phát ra một tiếng rít gào.
Đám người tu luyện tuy rằng không cam lòng không chiếm được tiên thiên thanh khí, nhưng cũng biết bọn họ không dễ chọc, thấy Phong Chiếu cố ý thả bọn họ một con ngựa, làm sao còn dám lại lưu lại, cuống quít rời khỏi.
Vị này chính là có thể chống đỡ qua một chiêu ở trong tay Phượng chủ, bọn họ bại bởi hắn cũng không oan.
Phượng Lưu Thanh không đi.
Đợi những người khác đều đi rồi, hắn đi đến cạnh Sở Chước, tò mò hỏi: "Sở Chước, nàng và Yến Nhã Chính có thù oán sao?"
Sở Chước cảm quan đối với vị Phượng thiếu chủ bị làm hư lại có chút thông minh này vẫn còn tốt, mỉm cười nói: "Từng kết qua thù ở một trong tiểu thế giới, đã là kết cục không chết không ngừng.
Lần sau nếu như Phượng thiếu chủ gặp lại Yến Nhã Chính, mong rằng Phượng thiếu chủ chớ nhúng tay chuyện giữa chúng ta."
Nghe xong, Phượng Lưu Thanh nhịn không được than một tiếng: "Nhìn ra được, ta mới mặc kệ loại chuyện không đâu này."
Hắn và Yến Nhã Chính tuy rằng lần đầu gặp như đã quen thân, nhưng thời gian nhận thức cũng không dài, giao tình còn chưa đạt tới trình độ giúp bạn không tiếc mạng sống vì hắn, càng không cần phải nói kẻ địch của Yến Nhã Chính là cô nương hắn nhìn trúng, vậy hắn lại càng sẽ không nhúng tay, miễn cho không biết phân biệt nặng nhẹ.
Phong Chiếu bật cười một tiếng: "Nhóc con quả nhiên là nhóc con." Dứt lời không hề để ý đến hắn nữa, nói với Phong Ly: "Chúng ta đi."
Phong Ly nga một tiếng, nhu thuận theo hắn.
Lúc này, mấy con tiểu động vật tránh ở trong vết nứt lăn ra, chạy tới cạnh Sở Chước.
【Chủ nhân, chủ nhân, đợi bọn đệ.】
Sở Chước nhìn về phía ba con tiểu động vật, cười hỏi: "Các đệ vẫn luôn trốn ở chỗ này?"
Tiểu hồ ly và Tiểu Huyền Vũ đều khôi phục hình người, liền muốn dính đến bên người Sở Chước, muốn Sở Chước ôm, nhưng mà có Phong Chiếu ở đây, cuối cùng Huyễn Ngu ôm lấy Huyền Uyên ủy khuất, sóc lông đỏ bám víu ở trên đầu nàng.
ChieuNinh^%@!$ &([])_ D^d^l^q^d
"Đúng vậy, Bạch Ly đại nhân vừa rồi đối phó người áo đen đáng sợ kia, không biết khi nào thì trở về, nàng kêu bọn muội trốn ở đằng kia." Huyễn Ngu thành thật nói.
Sở Chước sờ sờ ba đứa, để cho bọn họ tiến vào túi linh thú trước.
Phong Chiếu thật ra không lo lắng cho mẹ hắn, thấy không có việc gì, liền rời đi dưới đất vết nứt này.
Phượng Lưu Thanh tự nhiên đi theo cùng bọn họ.
Rời khỏi dưới đất vết nứt, bọn họ đi đến mặt đất, phát hiện sát khí trên đảo đã biến mất, ngay cả chướng khí cũng trở nên loãng đi rất nhiều, có thể nhìn xem rõ ràng hoàn cảnh trên đảo.
Phượng Lưu Thanh tuy rằng chưa từng tới trong chỗ sâu độc đầm lầy này, nhưng cũng biết khí độc nơi này lợi hại, lúc này thấy một màn như vậy, làm sao còn không biết là vì lúc trước sát khí cắn nuốt đám khí độc đó, đưa tới khí độc trên đảo biến mất.
Trong lòng hắn cảm khái một phen, nhìn về phía Phong Ly giống như một đại nam hài vô hại, thật sự không thể nào liên hệ hắn và Âm Thi ghê tởm cùng một chỗ, nhịn không được hỏi: "Sở Chước, Phong Ly này là Âm Thi tu luyện mà thành sao? Vì sao hắn sẽ nghe lời các ngươi nói như thế?"
Phong Ly thờ ơ với lời hắn nói, giống như đối phương nói không phải hắn.
Sở Chước cười nói: "Phong Ly là bị tà tu luyện chế thành Âm Thi, nhưng thần trí của hắn vẫn chưa bị sát khí ăn mòn, ngươi cứ xem hắn trở thành một người bình thường mà đối đãi là được."
Nào có người bình thường đáng sợ như vậy?
Đám người Phượng cốc thầm nghĩ, trên mặt lại không để lộ ra cái gì.
Nhưng Phượng Lưu Thanh thật đúng là coi lời nàng nói thành sự thật, hắn tiến đến bên người Phong Ly, trên dưới đánh giá hắn một chút, hỏi: "Ngươi cướp đoạt tiên thiên thanh khí, là vì khôi phục thành người bình thường sao? Vậy hiện tại ngươi là người bình thường sao?"
Phượng thiếu chủ tuy rằng lòng hiếu kỳ nặng, nhưng vấn đề này cũng là Sở Chước bọn họ muốn biết.
Phong Ly vẫn không để ý đến hắn, thẳng đến khi Phong Chiếu thấy Sở Chước tò mò, mở miệng thăm dò, hắn mới ngơ ngác nói: "Không có, chỉ có một nửa."
"Cái gì?" Phượng Lưu Thanh nghi hoặc hỏi.
Phong Chiếu lại bật cười một tiếng, không buông tha cơ hội đả kch tình địch (?), nói: "Phong Ly cần tiên thiên thanh áp khí chế sát khí trong cơ thể, ngày sau thì không cần lại lo lắng có một ngày nào đó sẽ bị sát khí khống chế, biến thành công cụ của tà tu.
Nhóc con không hiểu thì nên tự hỏi nhiều, để tránh bị người ta chê cười."
Phượng Lưu Thanh tức giận đến trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi mới là nhóc con."
"Ta đã thành niên, cũng sẽ không giống như con Phượng Hoàng con phải cần nương che chở đâu." Phong Chiếu mỉm cười nói.
Phượng thiếu chủ nhất thời tức giận đến ánh mắt đỏ lên, thật muốn đập nát tươi cười trên mặt hắn.
Sở Chước không để ý tới một cầm một thú đang ầm ỹ lên, hỏi Phong Ly: "Ngươi còn muốn biến thành người Bách tộc sao?".
Phong Ly một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng, không chút do dự nói: "Muốn!".