CHƯƠNG 107: CÔ CHẾT THÌ ANH CŨNG CHẾT
Lúc Bạch Nguyệt tỉnh táo, hỏi Tống Tâm Vân xem bây giờ là mấy giờ. Đồng hồ báo thức đang đặt ở trên bàn
Rõ ràng cô biết mình bị nhốt trong phòng tối nhỏ bảy ngày. Trong khoảng thời gian này, cô không nói một câu nào.
Buổi sáng ngày thứ bảy, cô bị bịt mắt dẫn lên một chiếc xe Van không biển số.
Chiếc xe Van quanh đi quẩn lại, cô còn đổi xe đến mấy lần. Sau ba tiếng đồng hồ, cô bị vứt xuống khỏi xe.
Bạch Nguyệt tháo khăn che mắt ra, ánh sáng lúc mười giờ vô cùng chói mắt khiến không thể mở được mắt mà lại nhắm lại rồi từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là một đài phun nước, trong đài phun nước có một bức điêu khắc cô gái ôm đứa trẻ.
Cây rất xanh, cỏ cũng rất xanh, hoa rất đỏ.
Cô vẫn còn sống.
Bạch Nguyệt thấy mình đang ở gần một công viên, cô đi tới ven đường, lên một chiếc xe taxi, “Bác tài, tôi không có tiền, có thể giúp tôi gọi một cuộc điện thoại không? Tôi gọi người tới đón tôi.” Bạch Nguyệt khẽ nói.
Tài xế thấy khuôn mặt của Bạch Nguyệt trắng bệch, người mặc bộ váy mỏng màu xanh lam, chiếc váy đã nhăn nheo lại còn có vết máu, tay còn quấn băng.
“Cô là bị người khác cướp hay là bị nhốt thế? Có cần báo cảnh sát không?” Tài xế taxi nhiệt tình hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu, bọng mắt đỏ ngầu, “Tôi báo cảnh sát cũng vô dụng.”
“Số điện thoại cô muốn gọi là bao nhiêu? Cô tự gọi đi.” Tài xế taxi đưa điện thoại cho Bạch Nguyệt.
“Cảm ơn anh.” Bạch Nguyệt cảm ơn tài xế xong, nhấn số điện thoại của Lưu San.
Lưu San nghe máy.
“San à, tớ Bạch Nguyệt đây, lát nữa tớ về mà trên người không có tiền, phiền cậu thanh toán hộ tớ nhé.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Tiểu Nguyệt.” Lưu San rất kích động, “Cậu đi đâu thế? Tớ đã bảo cảnh sát rồi, tìm cậu khắp nơi mà không thấy, cậu muốn dọa chết tớ à?”
“Tớ không sao, cậu tới đồn cảnh sát báo lại một câu đi, lát nữa tớ về, tớ mượn điện thoại của anh tài xế, tớ tắt máy trước nhé.” Bạch Nguyệt nói xong liền cúp máy, không cho Lưu San có thời gian hỏi thêm.
Nửa tiếng sau, cô tới cổng của khu nhà thì Lưu San đã đứng đợi ở đó rồi.
Bạch Nguyệt xuống xe, Lưu San thanh toán tiền cho tài xế xong, nhìn vết thương trên tay Bạch Nguyệt, trợn tròn mắt, lo lắng hỏi: “Tay cậu làm sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu bị nhốt đúng không, Tô Khánh Nam làm hả?”
Lưu San vô cùng kích động, “Tớ đi giết hắn.”
“San à, không phải hắn, giờ tớ muốn tắm, đã bảy ngày tớ không tắm rồi, cậu ngửi xem, bốc mùi rồi đây này.” Bạch Nguyệt cười nói.
Nụ cười này sao thảm hại đến thế.
“Rốt cuộc là ai làm?” Lưu San nắm lấy vả vai Bạch Nguyệt, không khống chế được mà rơi lệ, gằn giọng, “Rốt cuộc đám người kia là ai! Bạch Nguyệt, cậu không được im lặng nữa, tớ sẽ giúp cậu, không thể dễ dàng buông tha cho chúng được.”
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, “Chuyện này đã qua rồi thì đừng nói nữa, nếu như cậu coi mình là bạn cậu thì đứng nhác nữa..”
Bạch Nguyệt nhìn về phía thang máy.
Lưu San mất bình tĩnh đi sau Bạch Nguyệt, “Chẳng lẽ lại do Tô Tiểu Linh? Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Lăng Kiệt lại còn đính hôn với Tô Tiểu Linh kia? Việc này có liên quan gì với việc cậu bị bắt cóc không?”
“Đính hôn? Không phải kết hôn à?” Bạch Nguyệt liếc nhìn Lưu San.
Lưu San căm hận đá thùng rác một cái, “Tên Cố Lăng Kiệt này thật là chẳng ra gì, cậu bị bắt cóc mà anh ta còn đính hôn với người phụ nữ khác, đúng là bạc tình bạc nghĩa.”
Bạch Nguyệt rũ mắt, đứng đợi thang máy.
“Đợi đã, lẽ nào có người dùng cậu để uy hiếp Cố Lăng Kiệt, cho nên anh ta mới đính hôn? Chắc chắn là do Tô Tiểu Linh làm, cô ta giữ được người nhưng cũng không giữ được trái tim của Cố Lăng Kiệt.”
“Đừng nhắc việc này nữa.” Giọng Bạch Nguyệt nặng nề hơn một chút.
“Giờ cậu về rồi, đi kiện cô ta, nói việc cô ta bắt cóc cậu, có Cố Lăng Kiệt chống lưng cho cậu mà, sợ gì chứ? Cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài.”
“Tớ nói là đừng nhắc nữa!” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Lưu San bị giọng nói của Bạch Nguyệt làm cho khiếp sợ. Cô ấy ngỡ ngàng nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt biết không nên hung dữ với Lưu San. Cô ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
“Yên tâm đi, tớ biết nên làm thế nào.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Lưu San khóc, ôm Bạch Nguyệt, đau lòng nói: “Sao cậu thảm thế này, một Tô Khánh Nam tổn thường cậu còn chưa đủ hay sao mà còn thêm một Cố Lăng Kiệt.”
“Là do tớ muốn thứ không phải của mình.” Bạch Nguyệt vỗ lưng Lưu San, nhìn chằm chằm vào không trung, giống như thoải mái sau khi trải qua sống chết, “Sau này, sẽ không thảm hơn bây giờ đâu, cuộc sống chỉ càng ngày càng tốt.”
“Ừm, nhất định sẽ tốt.”
Bạch Nguyệt về phòng lấy quần áo vào phòng tắm.
“Có cần tớ giúp cậu tắm không?” Lưu San lo lắng.
Bạch Nguyệt lắc đầu, “Vết thương đã đóng vảy rồi, tớ là bác sĩ, tớ biết nên làm thế nào, không sao đâu.”
Cô bước vào phòng tắm, tắm rửa xong, lúc mặc quần áo nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Lưu San đi mở cửa.
Cố Lăng Kiệt xông vào, âm thanh nghẹn ngào mà kích động: “Bạch Nguyệt đâu?”
“Anh hại Bạch Nguyệt còn chưa đủ à?” Lưu San mất bình tĩnh đẩy Cố Lăng Kiệt. Song cô ấy hoàn toàn không thể đẩy nổi anh.
Bạch Nguyệt bước từ phòng tắm ra. Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn cô chằm chằm.
Anh không che giấu cảm xúc mãnh liệt trong lòng mà tới ôm chặt lấy cô, “Em không sao là tốt rồi, xin lỗi em, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
Bạch Nguyệt buông thõng tay, không ôm lại anh, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước.
Đau đớn trong lòng đã hóa vô cảm.
Cố Lăng Kiệt gầy đi rất nhiều, lúc anh xem video của cô đã sắp điên rồi. Bảy ngày liền không hề ngủ, anh chưa từng chợp mắt dù chỉ một phút.
Anh tìm cô khắp nơi, tìm tới phát điên, suýt chút nữa đập chết Tô Tiểu Linh, phá vỡ văn phòng của Cố Thanh Hùng, phá hủy tất cả đồ gia dụng trong biệt thự nhà họ Cố.
Anh thấy cô bị chặt đứt ngón tay, anh cũng tự chặt đứt một ngón út.
Cố Thanh Hùng ép anh kết hôn với Tô Tiểu Linh, Tống Tâm Vân ép anh kết hôn với Tô Tiểu Linh, Tô Chung ép anh kết hôn với Tô Tiểu Linh, dường như tất cả mọi người đều ép anh kết hôn với Tô Tiểu Linh.
Anh đầu trí đấu dũng với bọn họ, ngày ngày đều ở bên bờ ranh giới của sự sụp đổ tinh thần.
Anh sợ lại nhìn thấy một ngón tay của cô. Anh đã nói với tất cả mọi người, cô bị chặt một ngón tay thì anh cũng sẽ chặt một ngón tay của mình.
Khiến anh càng tuyệt vọng đó là, anh điều tra ra chính bố mẹ mình bắt cóc Bạch Nguyệt.
Anh đang tức giận, vô cùng đau buồn, cũng đổi lại được một cơ hội có thể xoay chuyển tình thế.
Anh đính hôn với Tô Tiểu Linh, bố mẹ anh nhất định phải thả Bạch Nguyệt, nếu không, anh và Bạch Nguyệt sẽ cùng chết.
Cuối cùng, anh đám phán thành công.
Tối qua đính hôn, hôm nay Bạch Nguyệt được thả ra.
“Cố Lăng Kiệt, sau này đừng tìm em nữa.” Bạch Nguyệt khẽ nói.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt nắm đấm, huyết quản trên cổ đã nổ tung.
Anh biết, anh còn dính dáng tới Bạch Nguyệt thì sẽ hại cô.
Anh nhất định phải trở thành kẻ mạnh nhất thì mới có thể bảo vệ cho cô.
“Ừ.” Tiếng ừ này của anh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng.
Thực ra, anh không muốn đồng ý chuyện này với cô.
Truyện convert hay : Thiếu Niên Phong Thuỷ Sư