CHƯƠNG 363: HẸN GẶP LẠI
Cố Lăng Kiệt nhíu chặt mày, anh đi tới nắm cánh tay của Stephen.
Anh vẫn chưa nói câu gì, Stephen đã vội vàng nói: “Cô ấy nói không được kể chuyện cô ấy khóc với bất kỳ ai, tôi lại kể hết với cậu rồi, dù sao cũng nên lấy công chuộc tội chứ.”
“Tôi không phải muốn nói với ông chuyện đó.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Vậy thì chuyện gì chứ, dọa chết tôi rồi, Cố Lăng Kiệt cậu mà nổi giận thì Trái đất cũng phải rung chuyển.” Stephen thở hổn hển nói.
“Cô ấy và bạn cô ấy có tới cũng sẽ tới tìm ông, hi vọng ông làm người diễn thuyết của bọn họ.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Yên tâm, mọi chuyện đều có thứ tự trước sau, tôi đã hứa với cậu rồi, cậu cũng làm theo những gì tôi yêu cầu rồi, chắc chắn tôi sẽ giúp đỡ cậu, sẽ không nuốt lời.” Stephen vỗ ngực nói.
“Tôi muốn ông giúp cô ấy.” Cố Lăng Kiệt nói xong lập tức buông tay ra.
Stephen quan sát sắc mặt của Cố Lăng Kiệt, không hiểu rõ nói: “Đây chính là việc giúp cậu hàng năm có thu nhập ổn định mấy trăm tỷ, cậu cứ như vậy dâng không cho người khác sao?”
“Bảo ông làm như thế nào thì ông cứ làm như vậy, ông nói nhiều lời vô dụng vậy làm gì.” Cố Lăng Kiệt không muốn giải thích gì thêm.
“Không phải cậu thích cô gái đó chứ? Cô ấy là bạn gái của Alan, Alan là người của một quý tộc của nước Anh, là gia tộc có thế lực không hề thua kém cậu, tôi thấy Alan cũng rất thích cô ấy.” Stephen thử thăm dò.
“Đó là chuyện của tôi không cần ông phải bận tâm, chuyện của con gái ông có cần tôi xử lý giúp không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Stephen nghĩ tới hai đứa con gái của mình, tâm trạng lập tức trở nên ảm đạm, lắc đầu vỗ vai Cố Lăng Kiệt, cúi đầu đi xuống lầu.
Hạ Hà nấu cho mỗi người một bát mì, sau khi mọi người ăn qua loa thì Stephen sắp xếp mọi người đi nghỉ ngơi.
Chồng của Olivia dẫn hai đứa con đi ngủ trước, buổi tối hôm nay hai đứa nhỏ đã bị hoảng sợ rồi.
Bạn trai của Kyle ở cùng Kyle, trong phòng còn có bảo vệ của Stephen.
Quản gia ở cùng Stephen, Alan và Cố Lăng Kiệt thì cùng ở một căn phòng, Lưu San và Trần Niệm thì đang nằm trên chiếc giường được kê tạm trong thư phòng.
“Không ngờ, hôm nay chúng ta tới đây giành khách hàng lại phát sinh sự việc như vậy.” Lưu San cảm thán.
“Sự việc lần này không phải ngẫu nhiên mà là tất yếu, là điều đã được định trước từ rất lâu rồi.
Stephen bán bản vẽ, Cố Lăng Kiệt sớm đã thương lượng xong xuôi với ông ấy, tối hôm qua đã bán bản vẽ thành công, Stephen quyết định đi nước A.
Ông ta gọi các con gái của mình trở về, các cô con gái lại cho rằng ông muốn phân chia di sản, tất nhiên sẽ nhắc đến chuyện Mike bị bọn họ hại chết, mà Kyle và Lysa hòa thuận, vốn là vì Kyle, vào khoảng thời gian, địa điểm, hoàn cảnh thích hợp thì sự việc sẽ bùng nổ.” Trần Niệm phân tích nói.
“Ừ, có lẽ là ý trời. Cũng có thể là vẫn chưa đến lúc.” Lưu San cam chịu số phận nói, giọng điệu không che giấu được nỗi thất vọng.
Trần Niệm xoay người, đối mặt với Lưu San nói: “Tớ đã nói với Cố Lăng Kiệt, anh ấy bảo tớ tới nhà anh ấy làm gia sư, mặt khác anh ấy nói sẽ nhường Stephen cho cậu.”
“Thật hay giả vậy.” Lưu San kinh ngạc ngồi dậy nói: “Mặc dù tớ không hiểu chuyện làm ăn nhưng hợp tác lần này chắc chắn là một hạng mục lớn. Tới mấy trăm tỷ phải không?”
“Cụ thể là bao nhiêu tiền thì tớ không biết nhưng tớ biết đây chính là cơ hội, về sau tớ sẽ đi tới nhà Cố Lăng Kiệt làm gia sư, anh ấy có thể trở thành ô dù của tớ, ngoài ra Alan đã là bạn trai của tớ, tớ rất an toàn, Lưu San cậu nên lo lắng cho bản thân mình đi.” Trần Niệm hạ thấp giọng nói thận trọng.
“Nhưng Cố Lăng Kiệt vì cậu mà từ bỏ cuộc làm ăn lớn như vậy, liệu có phải lừa gạt không?” Lưu San lo lắng.
“Chỉ cần tớ không làm những chuyện gây hại đến anh ấy, con anh ấy, ba mẹ anh ấy, bạn anh ấy, Cố Lăng Kiệt sẽ không đối phó với tớ, nhân phẩm của anh ấy tớ vẫn có thể bảo đảm, anh ấy không phải là người thích cố tình gây sự.”
“Không phải anh ấy đã xác định cậu chính là Bạch Nguyệt rồi chứ?” Lưu San suy đoán.
“Ngoại hình tớ đã thay đổi, DNA cũng thay đổi luôn, chỉ cần tớ không bao giờ thừa nhận, anh ấy cũng sẽ không bao giờ có thể xác nhận được, chết cũng không thừa nhận là được.” Trần Niệm trấn an Lưu San.
“Bạch Nguyệt.” Lưu San gọi một tiếng, nhìn Trần Niệm với vẻ hoài nghi: “Có thể sẽ không bao lâu nữa tớ phải rời đi rồi, có lẽ cả đời này chúng ta cũng sẽ không liên lạc với nhau, cậu có thể nói một câu thật lòng với tớ được không?”
Bạch Nguyệt khổ sở trong lòng.
Lưu San là người bạn tốt nhất của cô, cũng là người bạn duy nhất, suốt đời không liên lạc, nghĩ tới đã cảm thấy buồn bã rồi.
Nhưng có lẽ đây chính là duyên phận giữa bọn họ, là sự sắp đặt của số phận.
Trong mắt cô phủ lên một tầng sương mù mơ hồ: “Tớ sẽ nói với cậu tất cả suy nghĩ thật lòng của tớ.”
“Cậu còn yêu Cố Lăng Kiệt không?” Lưu San hỏi.
Trần Niệm nhìn Lưu San thật sâu: “Bạch Nguyệt yêu Cố Lăng Kiệt rất sâu đậm thậm chí có thể yêu đến chết, nhưng tớ là Trần Niệm.”
“Trần Niệm có thể yêu Cố Lăng Kiệt không?” Lưu San hỏi ngay lập tức.
Trần Niệm trầm mặc, ánh sáng trong mắt lướt qua nhiều màu sắc, đôi mắt dần dần cụp xuống, hàng mi dài che khuất ánh sáng trong mắt.
Lưu San cong khóe miệng: “Cậu không cần trả lời nữa, bất luận cậu muốn làm gì tớ chỉ hy vọng cậu được hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.”
“Lưu San, rốt cuộc vì sao lại là suốt cuộc đời này?” Trần Niệm hỏi, lẳng lặng chảy nước mắt.
Lưu San nhìn thấy Trần Niệm khóc, nước mắt cũng không cầm được chảy ra ngoài, ôm Trần Niệm: “Tiểu Bạch, tớ không muốn rời xa cậu, tớ muốn tiếp tục nói những chuyện trên trời dưới đất, tiếp tục cùng chung mối thù, tiếp tục cùng nhau làm việc, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau ăn cơm, cùng ngủ với cậu.”
Trần Niệm cũng ôm Lưu San, không nói gì chỉ để mặc đau thương, tim đau đến thắt lại.
Có những lời cam kết hẹn gặp lại cô không thể nói ra, bởi vì cô hiểu rõ, câu hẹn gặp lại đó sẽ mang ý nghĩa gặp những rắc rối lớn hơn, hẹn gặp lại sẽ rất khó.
Hai người khóc rất lâu, cùng nằm trên giường trong đau khổ và thương tiếc, Lưu San ôm eo Trần Niệm: “Chỉ mong sau khi Thẩm Diên Dũng tìm được tình yêu mới, chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại nhau.”
“Đợi sau khi Thẩm Diên Dũng không còn hứng thú với cậu nữa, tớ sẽ tới nước D tìm cậu.” Trần Niệm khàn giọng nói.
“Đến nhà thờ Saint-Mard tìm một linh mục tên là John, ông ấy sẽ đưa phương thức liên lạc của tớ cho cậu.” Lưu San căn dặn.
“Ừ, tớ sẽ luôn ở thành phố A, cậu biết ở đâu có thể tìm được tớ rồi chứ.” Trần Niệm sụt sịt mũi nói.
Lưu San vùi đầu vào trong tóc của Trần Niệm, thu lại dáng vẻ tưng tửng cợt nhả ngày thường, trầm giọng nói: “Tớ biết ở đâu có thể tìm được cậu mà.”
Trần Niệm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô mơ một giấc mơ thực sự phải chia ly Lưu San, trong giấc mơ cô khóc bù lu bù loa lên.
Tình yêu, tình bạn, tình thân rõ ràng cô đều có, nhưng dường như những thứ đó đều cách cô rất xa.
Lúc tỉnh dậy nước mắt đã ướt đẫm gối, khịt mũi xoay người nhìn Lưu San.
Lưu San cũng mơ thấy một giấc mơ không được tốt cho lắm, tóc mai đều ướt đẫm.
Trần Niệm nhìn đến đau lòng.
Cô cũng hạ một quyết định, tiếp sau đây, ngoại trừ việc phải chăm sóc con ra, cô còn phải chuẩn bị để có thể gặp lại Lưu San.
Cô cũng luyến tiếc Lưu San, người bạn duy nhất của cô.
Truyện convert hay : Mặc Thiếu Sủng Thê Thỉnh Ôn Nhu