CHƯƠNG 407: MIỄN ANH BÌNH YÊN, MỌI THỨ ĐỀU TỐT ĐẸP
“Bệnh tan máu bẩm sinh, đã đưa ra nước ngoài chữa trị, chỉ là, bác sĩ nói, cách tốt nhất là ghép tủy xương, máu của bố mẹ tôi không phù hợp, máu của tiểu Bảo cũng không phù hợp, của tôi cũng thế.”
“Của em thì sao?” Ánh mắt Trần Niệm trở nên ảm đạm: “Em từng phẫu thuật thay tủy.”
“Của cô cũng không phù hợp.” Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô.
Đầu Trần Niệm trống rỗng, gió biển thổi lên mặt, càng thêm phần bi thương.
Cả đời của cô, vui vẻ ít hơn đau khổ, trắc trở nhiều hơn thuận lợi.
Chưa từng có chuyện tốt đẹp gì đến với cô.
Lẽ nào kiếp trước cô tạp nghiệt quá nhiều, nên báo ứng lên người con của cô?
Trên mặt Cố Lăng Kiệt xẹt qua tia khác thường: “Nếu muốn cứu nó, tốt nhất chúng ta lại sinh một đứa nữa.”
Trần Niệm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Cố Lăng Kiệt.
Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức, không có chút tình cảm nào.
Cố Lăng Kiệt cắn chặt hàm, cười trào phúng, chế nhiễu: ‘Đương nhiên, cô không muốn cứu nó, tôi cũng không miễn cưỡng, chờ vài năm nữa có thể tìm được người phù hợp, cô có thể rời đi rồi.”
“Em rất khó mang thai.”
“Không cần giải thích, cứu hay không, là quyền của cô, dù sao đứa trẻ đã không liên quan gì đến cô, trước giờ cô cũng chưa từng muốn có nó.” Cố Lăng Kiệt hầm hầm giận giữ, xoay người, đóng cửa lại.
‘Rầm’ một tiếng.
Trần Niệm đứng yên ở ngoài cửa, nỗi đau đớn trong tim dần lan ra khắp cơ thể, đau đến tê dại, đến mức, đứng chết cứng tại chỗ, không thể cử động.
Cô, trước giờ khốn khổ tìm con, chỉ cần có chút tin tức, liền đi tìm thử.
Vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên chính là xác nhận xem Cố Lăng Kiệt có an toàn không. Khi cô biết tin đứa nhỏ còn sống, đã kích động khóc ngay tại chỗ.
Cô hôn mê rất lâu, thuốc rất đắng, dằn vặt sống không bằng chết.
Cô biết, không phải là vì gặp Cố Lăng Kiệt, vì một giây lúc cô nhảy xuống biển kia, đã hạ quyết tâm không liên lụy đến anh nữa, cô là vì gặp lại đứa con của mình, chăm sóc đứa con của mình.
Mà nay, trong mắt Cố Lăng Kiệt, cô lại là một người mẹ máu lạnh đến thế.
Cô sao có thể thấy chết không cứu, chỉ là…
Cô đi tới, gõ cửa.
Chờ vài giây, cửa không có động tĩnh, chó lại sủa một tiếng, cửa được mở ra.
Cố Lăng Kiệt đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
“Không biết đứa nhỏ tiếp theo có thể cứu tiểu Diễn không, vì thế, tốt nhất đừng từ bỏ cơ hội tìm người phù hợp.” Trần Niệm nói.
Cố Lăng Kiệt hiểu ý của cô, lạnh mặt, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Trần Niệm ôm chó vào nhà, trong đó có giường, có sofa, có tivi, có máy tính, có máy nước lọc, còn có máy chạy bộ.
“Anh, tới đây thế nào? Em không thấy có thuyền bên ngoài.” Trần Niệm không hiểu, hỏi.
“Máy bay.” Cố Lăng Kiệt nói đơn giản, ngồi trên sofa, liếc về phía đối diện, ý bảo cô ngồi xuống.
Trần Niệm ôm chó con ngồi xuống.
“Cô xem lúc nào có thời gian, đi khám sức khỏe một chút, xác định ngày rụng trứng.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Em lúc nào cũng rảnh.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt âm u nhìn cô: “Đối với tôi mà nói, sinh con với cô chỉ là vì cứu con trai tôi, giữa chúng ta không có chút dính líu tình cảm nào, chờ đứa trẻ được sinh ra, nó cũng là con của tôi, không có chút quan hệ nào với cô, cô đồng ý không?”
Trần Niệm gật đầu: “Em cũng tin, đứa nhỏ theo anh sẽ tốt hơn.”
Trong mắt Cố Lăng Kiệt xẹt qua tia sáng, mang theo chút căm hận và chán ghét: “Cô cần bao nhiêu tiền bù đắp?”
Mặc dù biết anh cố tình khiến cô khó chịu, mới đả kích tự tôn và nhân cách của cô như vậy, thế nhưng, đúng là cô rất khó chịu: “Tôi có tiền, cảm ơn sự hào phóng của ngài Cố, tôi không cần.”
“Cũng không biết loại người như cô cần cái gì. Tình thân, tình bạn, tình yêu? Cô có thể nhìn Hình Bắc Xuyên chết, có thể tự tay đưa Lưu San đi, đến chết cũng không gặp lại, càng dứt khoát cắt đứt tình yêu của mình, cái gì cũng không cần, cô là quái vật sao? Quái vật cũng không máu lạnh như cô.” Cố Lăng Kiệt châm chọc.
Trần Niệm ngẩng cao đầu, nhìn anh, cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi.
Cô không sợ lời đồn, không sợ đàm tiếu, không để ý người khác tổn thương, không màng sống chết.
Nhưng lời của Cố Lăng Kiệt, lại có thể tổn thương tới tận linh hồn cô.
Cô có thể, thật sự là một quái vậy, giây phút sinh ra đã định sẵn cô đơn, người bên cạnh cô, người yêu thương cô, người cô yêu thương, không ai có kết cục tốt.
“Ngài Cố không phải tôi, đương nhiên không biết tôi cần cái gì, anh cũng không cần biết tôi cần cái gì.” Trần Niệm lạnh nhạt nói.
“Trước khi quen biết cô, trước giờ tôi chưa từng hối hận vì bất cứ chuyện gì mình làm ra. Sau khi quen biết cô, tấy cả mọi chuyện tôi làm, tôi đều rất hối hận.” Cố Lăng Kiệt sắc bén nói.
Mỗi chuyện anh làm, đều rất hối hận sao?
Sự kiên định của Trần Niệm bị anh phá hủy, trở thành từng mảnh vụn nát.
Cô biết, còn ở lại thêm nữa, chỉ còn lại yếu đuối và khóc lóc.
Những thứ này, không cần xuất hiện thêm nữa.
Cô rũ mắt, đứng dậy, lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi sẽ đi bệnh viện kiểm tra, sau khi có kết quả sẽ báo cho ngài Cố.”
Cô vội vàng xoay người, nước mắt không khống chế được, lăn dài trên má, rơi trên người chó nhỏ.
Có lẽ chó nhỏ cảm nhận được sự đau khổ của chủ nhân, sủa ‘gâu’ một tiếng.
Trần Niệm vuốt ve nó, nhanh chóng lên thuyền, vào buồng lái, đặt chó xuống, mở máy.
Cố Lăng Kiệt nói, cô là một con quái vật, cô là một con quái vật.
Sau khi quen biết cô, mỗi chuyện anh làm đều rất hối hận.
Phải, sau khi quen biết cô, dường như không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Cho dù cô từng cố gắng, từng tranh đấu, kết quả, vẫn là không có chuyện tốt đẹp gì.
Hiện giờ, con của cô, cũng ốm rồi.
Giờ tiểu Diễn còn sống, cô không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nếu nó chết đi, cô không thể để nó chết đơn độc một mình, có lẽ, sau khi chết, cô có thể chăm sóc cho con của mình.
Trần Niệm nước mắt đầy mặt, đặt tọa độ trở về, trên màn hình xuất hiện âm thanh cảnh báo, cô mới phát hiện, vì quá vội vàng, còn chưa thu cầu thang lại.
Cô nhấn nút, thang được tự động thu lại, thuyền cũng rời đi, bắt đầu quay về.
Cô đứng ở trước cửa sổ buồng lái nhìn về căn nhà kia.
Cố Lăng Kiệt không đi ra, lạnh lẽo, dường như căn nhà đó không có ai ở vậy, giống như, trong lòng anh đã không còn cô.
Trần Niệm yên lặng khóc, ngẩng đầu, nhìn về bầu trời trong xanh.
Số mệnh của một người, có phải đã được định trước không?
Định trước nghèo hèn hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay buồn đau.
Nếu đã được định trước, vì sao, số mệnh của cô, trước giờ cô chưa từng chủ động tổn thương người khác…
Trần Niệm quá khó chịu, ngồi xổm xuống, cuộn mình lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống sàn thuyền.
“Gâu, gâu, gâu.” Chó nhỏ sủa vang.
Trần Niệm ngồi trên mặt đất, ôm chó nhỏ vào lòng, rơi nước mắt, nói: “Cố Lăng Kiệt, không có em, sau này anh nhất định sẽ hạnh phúc. Anh hạnh phúc là được, thế là được.”
Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường