CHƯƠNG 464: THẬT VUI KHI CÓ BẠN BÈ TỪ XA ĐẾN
Lúc ăn sáng xong đã là mười giờ, Cố Lăng Kiệt ra ngoài làm việc, thầy thuốc trung y đến bắt mạch cho cô, nói cô không cần uống thuốc nữa, cô có thể đi lại nhưng không được vận động mạnh.
Trước kia cô là bác sĩ khoa phụ sản, những điều này cô hiểu rõ.
Cô trở về phòng đọc sách tâm lý, cô nhắm mắt lại, tự mình lý giải những kiến thức trong sách, cô nhớ đến những ca bệnh trước kia cô từng chữa.
Buổi trưa, chị Vương nấu rất nhiều món ăn ngon.
Cô không kén ăn, cô ăn được mọi thứ, sau khi ăn xong cô tiếp tục đọc sách, đọc đến lúc mệt mỏi liền đi ngủ một giấc.
Cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Là Alan gọi điện thoại đến, cô ngồi dậy nghe máy.
“Alan, chúng ta đã lâu không liên lạc rồi.” Cô rất vui vì nhận được điện thoại của anh ta.
“Trước đó tôi dùng chứng minh nhân dân của em để điền thông tin, hiện tại tôi đã làm xong tất cả thủ tục, thế nhưng em phải tự mình đến ký tên, như vậy tiền có thể chuyển sang tài khoản ngân hàng của em.”
“Tôi phải đi sang Anh à?”
“Không cần, em qua chỗ luật sư hoặc là tôi và ông cụ Đường qua chỗ em?”
“Tôi sẽ qua chỗ luật sư, để ông nội đến chỗ tôi, thật đúng là không lễ phép, hơn nữa tôi cần phải mời hai người ăn cơm, ha ha.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Vậy thì đến nhà tôi, phòng bếp trên du thuyền quá nhỏ, em không thể phát huy hết khả năng bếp núc của em.”
“Nhà anh?” Bạch Nguyệt cong môi cười: “Anh mua nhà ở thành phố A rồi hả?”
“Ừ, tôi cảm thấy thành phố này khá tốt, tôi muốn ở lại đây phát triển lâu dài, dù sao tôi cần phải có một chỗ ở, cho nên tôi mua một căn nhà có đầy đủ nội thất, chỉ cần mang quần áo đến ở là được, tôi ở chỗ công viên Thanh Trúc, nơi đây tương đối yên tĩnh, không khí trong lành, thích hợp để tôi dưỡng bệnh.”
“Công viên Thanh Trúc sao? Chỗ đó cách nhà tôi rất gần, tôi lái xe khoảng mười phút là đến, còn có, anh mua nó khi nào vậy, anh đến thành phố A, sao không liên lạc với tôi, anh còn coi tôi là bạn không vậy?” Bạch Nguyệt rất vui.
Cô coi Alan là bạn.
“Lúc đó còn chưa làm xong thủ tục, nhà cũng chưa mua, tôi sợ làm phiền đến em, hiện tại tất cả đều đã ổn thỏa.”
“Tôi đến ngay đây, anh gửi định vị của anh qua di động cho tôi, chúng ta đã lâu không gặp, ha ha.” Bạch Nguyệt từ trên giường đứng lên.
“Được, em gọi Cố Lăng Kiệt cùng đến đây nhé, em đến một mình, anh ta chắc chắn sẽ không yên tâm, nói không chừng còn ăn dấm.”
Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy ấm áp: “Được rồi.”
Sau khi cô cúp máy, cô gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt dập máy, nhắn một tin cho cô: “Anh đang họp, lúc nào họp xong, anh sẽ gọi điện thoại lại cho em.”
Họp?
Cô đoán lúc này anh đang ở công ty hoặc quân khu, dựa theo tính cách của Cố Lăng Kiệt mà nói, nếu như không phải chuyện vô cùng quan trọng, anh sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của cô.
Cô không cố tình gây chuyện, nhắn cho anh một tin: “vâng.”
Cô đi ra cửa, nhận được định vị do Alan gửi đến điện thoại di động của cô.
“Chị Vương, chị biết xe đỗ ở đâu không? Tôi muốn đi ra ngoài một lát.” Bạch Nguyệt khách khí nói.
“Cô định ra ngoài à, cô chờ một chút.” Chị Vương gọi điện thoại ra ngoài: “Cô chủ muốn đi ra ngoài, cậu nhanh lái xe đến đây.”
Sau khi chị Vương cúp máy liền cung kính nói với Bạch Nguyệt: “Hiện tại cô là phụ nữ có thai, cô không thể tự mình lái xe, cậu chủ đã phân phó, nếu như cô muốn dùng xe chỉ cần gọi điện thoại là được, sẽ có tài xế đưa cô đi.”
Cố Lăng Kiệt suy nghĩ chu đáo hơn cô: “Được, cảm ơn chị Vương.”
“Cậu chủ có dặn, khi nào đi ra ngoài, cô đừng quên mang thêm một chiếc áo khoác, đừng để mình bị cảm.” Chị Vương nhắc nhở.
“Được.” Bạch Nguyệt quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ, sau đó mới đi ra ngoài.
Cô phát hiện tuyết đang rơi.
Trên bầu trời có những bông tuyết nhỏ đang rơi xuống.
Tâm trạng của cô rất tốt, cô đi ra khỏi cửa, vươn tay ra đón lấy tuyết. Bạch Nguyệt lấy điện thoại di động ra chụp cho mình một bức ảnh, bức ảnh khá đẹp, cô gửi nó cho Cố Lăng Kiệt.
Không biết có làm ảnh hưởng tới anh không, cô không tiếp tục gửi tin nhắn nữa.
Xe dừng ở trước mặt cô, cô đã từng gặp qua tài xế này, anh ta là người của Ám Vệ, lần trước anh ta đã cùng cô đi cứu Chu Hân Ly.
Bạch Nguyệt cho anh ta xem địa chỉ.
Tài xế đã biết, anh ta nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Bạch Nguyệt ghé vào cửa sở, mỉm cười nhìn những bông tuyết đang rơi bên ngoài.
“Hôm nay thủ trưởng về quân khu rồi.” Tài xế nói.
Bạch Nguyệt đoán được chuyện này, cô lên tiếng: “Ừ.”
“Tôi rất vui vẻ.” Tài xế còn nói thêm.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh ta, cong môi cười: “Vậy là tốt rồi.”
“Cuối cùng thủ trưởng cũng trở về.” Tài xế nở một nụ cười chất phát.
“Đúng thế, anh ấy đã trở về rồi.” Bạch Nguyệt hiểu bọn họ, dù sao cũng là quân nhân, trong người bọn họ có nhiệt huyết quân nhân, bọn họ biết Cố Lăng Kiệt muốn đi, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng bọn họ nhất định cảm thấy khổ sở và suy sụp.
Cố Lăng Kiệt trở về quân khu tiếp tục làm thủ trưởng, bọn họ nhất định rất vui vẻ.
Lúc sắp đến chỗ Alan ở, Bạch Nguyệt mới nhớ ra mình không mang theo quà.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà người khác làm khách, hơn nữa một lát sau ông ngoại cô sẽ đến: “Anh biết gần đây có cửa hàng hoa quả nào không?”
“Tôi biết, cách chỗ này không xa lắm, bây giờ chúng ta đến đó à?”
“Ừ, chúng ta đến đó.”
Bạch Nguyệt mua hai giỏ hoa quả, cô còn mua thêm một chậu cây cảnh không có phấn đến nhà Alan.
Người mở cửa là Alan, bên trong phòng có mở máy sưởi, anh ta mặc quần áo ở nhà: “Em đến chơi là tốt rồi.”
Bạch Nguyệt nhìn thoáng qua căn nhà của anh ta, phẩm vị của Alan rất cao, căn nhà đơn giản và hào phóng, đặc biệt có… Khí chất cao quý.
Đặc biệt, lúc này đang mở nhạc cổ điển, càng tăng thêm sự nho nhã cho cả căn nhà.
“Ông ngoại tôi đâu?”
“Ông ấy ra ngoài chơi, đoán chừng lúc ăn cơm sẽ đến, tôi đã gọi điện thoại cho luật sư đến đây, chúng ta ăn cơm xong, em ký tên lên giấy tờ là được, những việc còn lại sẽ do luật sư xử lý, sau khoảng ba ngày làm việc, tiền sẽ được chuyển đến tài khoản của em.” Alan giải thích, anh ta đặt chậu cây cảnh xuống bên cạnh tivi, rất hợp với trang trí trong nhà.
“Nhà bếp ở đâu? Tôi đi nấu cơm.” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ở đây.” Alan chỉ vào quầy bar.
Bạch Nguyệt cười: “Không phải chứ, anh đặt nhà bếp ở ngay trong phòng khách à?”
“Bên trong còn có một nhà bếp khác, em đi theo tôi.” Alan đi ở phía trước.
Bạch Nguyệt đi theo anh ta đến nhà bếp, xoong nồi bát đũa, đồ dùng nấu ăn, mọi thứ đều đầy đủ: “Nhìn qua thấy cũng ra dáng phết.”
“Tôi chuẩn bị cho vợ tôi.”Alan thẳng thắn nói.
“Ha ha ha, cười chết tôi rồi, nếu như vợ anh biết được anh chuẩn bị những thứ này cho cô ấy, anh xem cô ấy có đánh anh hay không.” Bạch Nguyệt đi vào mở tủ lạnh, bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
“Tôi thích ăn cơm ở nhà, cảm giác thật ấm áp.” Alan giải thích.
“Suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau, tôi cũng nghĩ như thế.” Bạch Nguyệt lấy cánh gà, coca, thịt ba chỉ, bồ câu, thịt bò bít tết, súp lơ, cà chua, khoai tây, cọng khoai tây, ớt xanh, thịt bò ra.
“Có lẽ là đủ rồi, thêm cả Cố Lăng Kiệt nữa, chúng ta có tất cả sáu người.”
“Sáu người?”
“Tôi, em, Cố Lăng Kiệt, luật sư, ông cụ Đường và Linh.” Alan nói.
“Linh đến đây sao?” Bạch Nguyệt nhướn mày, cô nhớ rõ Linh rất si mê vẻ ngoài của Tô Khánh Nam và Cố Lăng Kiệt, hơn nữa…
Truyện convert hay : Trở Về 60: Làm Ruộng Làm Giàu Dưỡng Nhãi Con