Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 522: đừng chọn khiêu chiến lòng nhẫn nại của tôi vì tôi không kiên nhẫn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 522: ĐỪNG CHỌN KHIÊU CHIẾN LÒNG NHẪN NẠI CỦA TÔI VÌ TÔI KHÔNG KIÊN NHẪN

"Anh đã thấy rất nhiều người vì chịu thất bại to lớn mà tính cách từ hoạt bát trở nên kín đáo, kích động trở nên khiêm tốn, rất ít người từ khiêm tốn trở nên kiêu căng.

Nếu như từ khiêm tốn trở nên kiêu căng, có thể là anh ta thu được thành công lớn trong sự nghiệp và cuộc sống." Từ Trường Hà phân tích.

Bạch Nguyệt hơi nhướng mày, xin chỉ bảo: "Anh, làm sao biết được có phải một người đang diễn kịch hay không?"

"Dù diễn kịch giỏi mấy thì vẫn nhiều chi tiết có chỗ hở, trừ phi diễn kịch diễn cả đời. Làm sao thế? Em cảm thấy người bạn đó của em đang diễn kịch ư?" Từ Trường Hà không hiểu hỏi.

"Nếu như là diễn kịch, vậy thì quá chân thực rồi, chân thực đến mức em cũng không nhìn ra sơ hở." Bạch Nguyệt mơ hồ không yên lòng nói.

"Em cảm thấy không phải anh ta đang diễn kịch, mà là đổi người sao?" Từ Trường Hà nói ra ý của cô.

"Có thể là em lo lắng vô cớ rồi, nếu đúng là đổi người, trên thế giới làm sao có thể có người giống như vậy, đúng không?" Bạch Nguyệt cười khan.

"Chuyện này không đơn giản, chẳng phải giám định người thân là có thể biết sao?"

Bạch Nguyệt suy nghĩ.

Nếu như anh là Cố Lăng Kiệt, cô làm như thế, sau khi anh biết sẽ tức giận.

Nhưng nếu như anh không phải Cố Lăng Kiệt thì sao?

"Trước tiên để xem một chút đã."

"Việc bệnh viện tâm thần em nói anh đã liên hệ tốt, mấy ngày nữa là có thể đi làm, em nói đi, em muốn anh làm chuyện gì." Từ Trường Hà hỏi.

"Tạm thời không cần, con đường đó không đi được. Mấy ngày nay em và anh sẽ đi chơi khắp nước A. Lần trước anh đến, em tiếp đón anh chưa được chu đáo."

"Không cần sao?" Từ Trường Hà nhíu mày.

"Thật xin lỗi anh." Bạch Nguyệt cũng rất ngại, cô gọi anh đến, nhưng lại mâu thuẫn.

"Quá tuyệt vời. Vậy thì anh có thể tập trung làm chuyện của anh rồi." Từ Trường Hà cười nói.

"Chuyện của anh?" Bạch Nguyệt không hiểu.

"Bây giờ nước A khá phát triển, kinh tế phát triển nhanh, càng ngày càng nhiều người có vấn đề về tinh thần. Anh đã nghiên cứu hai năm, người tự sát vì bệnh trầm cảm tăng hơn năm trước gấp mười lần. Ở nước A càng ngày càng nhiều người coi trọng vấn đề tinh thần, anh nghĩ ở nước A mở phòng khám bệnh, nói không chừng sẽ khá phát triển." Từ Trường Hà nói.

"Nếu như anh cảm thấy hứng thú với phương diện này, em có thể giới thiệu cho anh quen một người bạn trước kia của em. Viện nghiên cứu tâm lý của anh ấy là số một số hai của nước A, không kịp khám bệnh cho khách. Anh ấy quá thiếu người tài, rất nhiều khách hàng khám ở chỗ anh ấy không tốt, đã ra nước ngoài điều trị."

"Anh biết, Mộc Hiểu Sinh đúng không, đúng lúc anh thiếu người giới thiệu gặp mặt, nếu như có thể trực thuộc viện nghiên cứu, anh có thể giành được rất nhiều lợi ích."

"Anh ấy cũng sẽ bởi vì danh tiếng vang dội của anh, đây là hợp tác cùng có lợi, cùng lắm thì anh trả cho anh ấy mười phần trăm cho mỗi khách hàng anh ấy giới thiếu thiệu đến. Hình như em còn nợ anh ấy nhiều nhiệm vụ." Bạch Nguyệt cười khẽ.

"Thành giao, bây giờ em có rảnh không? Bây giờ anh rất rảnh rỗi." Từ Trường Hà mỉm cười.

"Vậy bây giờ chúng ta đi viện nghiên cứu nhé, em đã thay điện thoại nên không có số điện thoại di động của anh ấy rồi?"

"Em đúng là tuyệt tình, em đổi số điện thoại di động cũng không có nói cho anh. Nhưng anh vẫn vui vì ít nhất em còn giữ số di động của anh, em cũng không lưu số điện thoại di động của anh ta." Từ Trường Hà AQ tự an ủi mình.

"Lúc ấy, em không muốn liên lụy tới người quen nữa, mỗi hoàn cảnh một tâm tính. Không nói chuyện này nữa, trước tiên em giúp anh hoàn thành chuyện này. Nếu anh ở lại nước A, em cũng có người nói chuyện." Bạch Nguyệt đứng dậy.

"Ừ, anh thấy nước A rất ít con gái, nói không chừng, chưa chắc có thể tìm được bạn gái tâm sự." Từ Trường Hà gật đầu nói.

"Anh quyết định từ bỏ em gái anh rồi sao?" Bạch Nguyệt không thể nào tin được.

"Cô ấy sắp đính hôn với người khác rồi.” Từ Trường Hà dừng lại: "Càng quản càng chống đối, ít nhất, anh sẽ tìm cho cô ấy một chị dâu, bọn anh vẫn là người một nhà. Anh đã nghĩ anh sẽ làm hết trách nhiệm của một người chồng, cũng sẽ làm hết trách nhiệm một người anh trai, lùi một bước, không ép buộc, thành ra lại dễ dàng." Từ Trường Hà cầm lấy áo khoác, khoác lên người.

"Em luôn khâm phục khả năng điều chỉnh của anh."

"Khả năng chữa trị của em mới là thứ anh khâm phục nhất." Từ Trường Hà vừa cười nói, vừa mở cửa.

Bạch Nguyệt đi ra ngoài trước, ánh mắt liếc qua nhìn thấy một cái đầu rụt trở về.

Nhưng giống như chưa hết hi vọng, cái đầu đó lại nhô ra.

Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn Từ Trường Hà đóng cửa, cô ôm cánh tay Từ Trường Hà: "Bên ngoài hơi lạnh."

"Em chờ chút." Từ Trường Hà lại mở cửa, lấy từ trong ra một áo khoác màu nâu nhạt, khoác lên người Bạch Nguyệt: "Áo của anh rộng, có thể trùm hết em."

"Cũng bao bọc trái tim em." Bạch Nguyệt cố ý nói.

"Em có ý gì?" Từ Trường An ngẩn người.

Bạch Nguyệt kéo anh đi, thấp giọng nói: "Anh đừng quay đầu, em gái anh ở lối thoát hiểm trong hành lang."

Từ Trường An kinh ngạc dừng bước: "Em nói thật hay giả?"

"Em đã nhìn thấy, cắt tóc húi cua đúng không?" Bạch Nguyệt nói.

Từ Trường Hà bất đắc dĩ: "Đúng đấy, cô ấy biết anh thích tóc dài thì lập tức cạo trọc đầu, tóc húi cua là tóc sau này mọc ra."

Bạch Nguyệt có thể cảm giác được sự đau buồn của anh: "Nếu như em và anh như thế này mà cô ấy cũng không hề gì, anh thật muốn từ bỏ."

"Anh biết, anh đã từ bỏ rồi, đi thôi. Để cô ấy đi thôi, chơi chán, cô ấy sẽ trở về." Từ Trường Hà nhấn nút, cửa thang máy mở ra.

Họ đi vào.

Lần này anh cũng nhìn thấy, em gái anh đi ra khỏi hành lang đứng trước mặt anh.

Từ Trường Hà nắm chặt nắm đấm, đứng đấy không hề động đậy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Bạch Nguyệt ấn tầng một.

"Cô ấy cảm thấy cô ấy có chút cảm giác với anh." Bạch Nguyệt buông cánh tay Từ Trường Hà ra.

"Đấy là cô ấy cảm thấy vật sở hữu của mình có thể bị người khác cướp đi, nên mới sinh ra cảm giác khủng hoảng, vì phần bất an này sẽ làm ra hành vi vượt qua lý trí của mình, đợi việc được giải quyết, cô ấy sẽ cảm thấy vật sở hữu này cũng không phải là cái mình muốn." Từ Trường Hà lý trí nói.

"Anh thật từ bỏ cô ấy sao?" Bạch Nguyệt không tin.

"Hơi ép bản thân một chút thì có thể hoàn toàn từ bỏ thói quen. Nếu không, em thôi miên anh đi, để anh quên yêu cô ấy, để sau này anh chỉ coi cô ấy là em gái."

"Chuyện này, đợi sau này anh suy nghĩ kỹ rồi nói." Đinh một tiếng, thang máy mở ra, Cố Lăng Kiệt... không, Hình Thiên đứng ngay cửa thang máy nhìn chòng chọc vào cô: "Em muốn tức chết anh mới vui vẻ đúng không?"

Bạch Nguyệt dừng một chút.

"Đi theo anh." Hình Thiên trầm giọng nói.

"Tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi. Dù anh rất giống chồng tôi, nhưng rốt cuộc anh không phải anh ấy. Tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau, tôi yêu anh ấy, nhưng tôi yêu nhân phẩm hơn gương mặt của anh ấy, anh đừng dây dưa không cần thiết." Bạch Nguyệt từ chối.

Hình Thiên nheo mắt lại, âm thanh lạnh lùng: "Em nói thật ư?"

Truyện convert hay : Vô Địch Từ Thần Cấp Đoạt Lấy Bắt Đầu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio