CHƯƠNG 586: LÀM CÔ THÍCH NGƯỜI ĐÀN ÔNG KIA
Cửa ra vào Quốc tế Thủy Nguyệt.
Hoa Nhị và vú nuôi từ bên trong đi ra. Một chiếc xe motor chạy qua trước mặt bọn họ, người ngồi chỗ phía sau xe giật mất túi quà trong tay vú nuôi.
Vú nuôi ngạc nhiên, vội vàng kêu lên: "Có ai không? Có người giật đồ. Chặn chiếc xe motor phía trước lại."
Thêm một chiếc xe motor Mercedes-Benz đã được sửa đổi lại, dừng trước mặt Hoa Nhị và vú nuôi nói: "Lên xe."
"Cô chủ! Không nên." Vú nuôi cầm tay Hoa Nhị cẩn thận nói.
Hình Thiên khẽ nhếch khóe miệng: "Vậy các cô tự đi tới đó đi."
Vèo một tiếng, anh tăng thêm mã lực phóng tới, chỉ trong chốc lát đã vượt qua chiếc xe kia, dừng lại nơi cách bọn họ 10m.
Anh trực tiếp chạy tới phía chiếc xe giật đồ, nhảy lên một cái, giơ chân đá người lái xe ngã lăn quay trên mặt đất.
Người phía sau phản ứng nhanh nên may mắn không bị ngã sấp xuống.
Hình Thiên đi về phía người nọ, người kia liền móc con dao ra đâm về phía Hình Thiên.
Hình Thiên sử dụng võ cầm nã thủ dễ dàng bắt được thủ đoạn của người kia, chỉ nghe thấy âm thanh rốp rốp của xương bị bóp gãy, con dao rơi xuống đất.
Hình Thiên ép người đàn ông kia quỳ trên mặt đất rồi vặn hai tay người đó ra sau lưng.
Người lái xe máy lúc trước phát hiện bọn họ không thể đánh lại Hình Thiên, liền ném túi quà trong tay ra giữa đường.
Nhiều xe đi qua như vậy.
Nếu anh ta không ra nhặt, xe đi qua sẽ đè nát túi quà. Còn đồ vật bên trong có bị hỏng hay không cũng rất khó biết được.
Hình Thiên quay lại nhìn người vừa ném túi quà tặng rồi dựng ngón tay cái lên.
Anh tung người nhảy qua hàng rào, chỉ trong mười giây đã nhặt được túi quà.
Còn hai người giật đồ kia phóng xe chạy như bay đi.
Hình Thiên chậm rãi, ung dung đi bộ trở về.
Hoa Nhị và vú nuôi chạy tới.
Anh cầm túi quà trong tay ném cho vú nuôi, không nói gì, đi về phía xe motor của anh.
"Này, anh tên gì vậy?" Hoa Nhị hỏi.
Hình Thiên nhìn Hoa Nhị nói: "Muốn mời tôi ăn cơm hay báo đáp các kiểu thì thôi đi, tôi không rảnh cũng không cần."
Anh tiếp tục đi về phía xe của mình.
Hoa Nhị chú ý tới sự kiêu căng của Hình Thiên.
Cô chạy tới, vươn tay ra ngăn không cho không cho Hình Thiên đi tiếp: "Nếu như tôi nói, muốn kiểm tra qua đồ của tôi xem có còn hay không thì sao?"
"Cái gì?" Hình Thiên nhăn lông mày.
"Anh xuất hiện trùng hợp như vậy, vừa rồi còn cố ý để cho đám cướp kia chạy mất. Tôi có lý do nghi ngờ anh với bọn họ cùng một phe." Hoa Nhị hùng hồn nói.
Hình Thiên chỉ vào đầu của mình, anh không che giấu sự ghét bỏ nói: "Đầu óc cô có vấn đề hả? Nếu như tôi không đuổi theo, bọn họ đã sớm chạy mất. Cô còn nghi ngờ tôi, có bệnh sao?"
"Ai nói vậy? Tôi cũng chỉ muốn kiểm tra một chút thôi không được sao?" Hoa Nhị đỏ mặt nói.
Hình Thiên lấy nón bảo hiểm xuống để lên xe motor, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Hoa Nhị: "Tranh thủ thời gian kiểm tra luôn đi, tôi còn có chuyện phải làm."
Hoa Nhị thấy sắc mặt của Hình Thiên thì sợ ngây người, trong mắt thoáng hiện lên sự vui mừng cùng chút ngượng ngùng, trong lòng run rẩy, nhảy nhót như chim sẻ, tại trong lòng cô bắt đầu mơ mộng chuyện tình cảm.
Mặc dù cô chưa từng tận mắt nhìn thấy Hình Thiên, nhưng cũng đã thấy qua ảnh. Cái hình dáng kia cùng gương mặt cương nghị lãnh khốc, đẹp đến phi thường đã khắc sâu vào lòng người.
Thật ra cô rất mong chờ có ngày được gặp anh.
"Tôi biết anh." Hoa Nhị bật thốt lên.
"Vậy sao? Vậy là cô cũng đã kiểm tra hết rồi. Nhỡ kỹ đừng có đến tìm tôi, tôi không cần trả công." Nói xong anh nhảy lên xe.
"Anh không biết tôi sao?" Hoa Nhị vội vàng hỏi.
"Tôi cần phải biết sao?" Hình Thiên đội mũ bảo hiểm lên, khởi động xe.
"Tôi là Hoa Nhị, là người đã có hẹn với anh. Tôi vì anh nên mới đến thành phố A. Anh không muốn tới, có thể cho tôi một lý do được không?" Hoa Nhị tủi thân hỏi.
Cô nổi tiếng là đệ nhất danh viện nước M, thời điểm cô thấy tủi thân, đôi mắt to hồng hồng, cùng gương mặt vô cùng tinh xảo kia thật sự khiến người khác cảm thấy thương tiếc.
"Bận rộn. Đáp án này nghe có vẻ không thoải mái lắm." Hình Thiên lười nhác nói.
"Ngay cả một chút thời gian cũng không có sao? Hay để tôi tới văn phòng của anh cũng được." Hoa Nhị có chút tức giận mím môi, thấy rõ được sự ngượng ngùng.
Mắt Hình Thiên cũng không có nhìn cô: "Trên thực tế, thời điểm người bình thường trở nên thân thiết, nếu như nam chính không xuất hiện thì chính là không muốn trở nên thân thiết. Tôi tạm thời còn chưa muốn chuẩn bị kết hôn. Tôi cũng không cố ý để cô chạy một chuyến tới đây. Nếu như muốn hỏi tôi tiền vé máy bay thì có thể tìm trợ lý của tôi."
Hình Thiên mở xe motor, quả quyết rời đi. Khẽ nhìn ra phía sau qua kính xe, Thu Đình quả nhiên ở đây.
Cũng tốt, chẳng cần anh phải ra tay, đã có người giúp anh giải quyết.
Anh hiện tại không thể chờ được nữa, rất muốn đi gặp Bạch Nguyệt. Trong lòng bắt đầu trở nên ôn nhu, dáng vẻ tươi cười, tốc độ xe ngày càng nhanh hơn.
Lúc anh đến chỗ của Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt vẫn đang chấm bài thi. Bài thi lần trước còn chưa có chấm hết mà Lâm Tiến lại mang tới một đống.
Cô có vẻ có chút mệt mỏi, đeo mắt kính vào trông rất tri thức.
Anh liền nghĩ tới hai chữ: Học bá.
Ban đầu anh thích cô cũng bởi vì học bá.
Trong lòng của anh mềm mại, tiến tới sau lưng Bạch Nguyệt rồi vòng tay ôm cô.
Bạch Nguyệt cười, cầm chặt cánh tay của anh, nhìn anh: "Sao lại đến sớm vậy? Cơm tối ăn chưa?"
"Nhớ em. Không ăn. Muốn ăn cơm cùng với em." Hình Thiên ôn nhu nói, trên người toát lên vẻ lười biếng cùng phô trương.
Thời điểm anh ở bên cạnh Bạch Nguyệt, cố gắng khiến mình giống với Cố Lăng Kiệt, làm cho cô yêu mến chính là người đàn ông kia.
Thế giới này rất vi diệu, anh đã từ chối rất nhiều cô gái, lại yêu một người khiến anh phải thay đổi.
"Em đi bảo Thư Lam chuẩn bị cơm tối."
"Không cần vội. Những bài thi này còn nhiều như vậy, một mình em phê tới khi nào mới xong, anh tìm người tới giúp em được không?" Hình Thiên ngồi đối diện Bạch Nguyệt hỏi.
"Không cần. Người anh tìm đối với em rất nguy hiểm, để cho Thư Lam hỗ trợ em cũng được, cũng yên tâm hơn. Sắp sang năm mới rồi, em rất nhiều việc phải làm, may mà hiện tại cũng có thời gian, phê chữa bài thi cũng coi nhau được buông lỏng." Bạch Nguyệt nói xong cúi đầu tiếp tục phê bài thi.
"Hôm nay bài văn của em rất có uy lực." Hình Thiên khen.
"Chỉ là một vụ án không ngừng chấn động. Bây giờ mạng lưới Internet phát triển như vậy, vụ án chỉ cần sửa sang lại một chút, liên hợp cùng phát biểu sẽ rất rung động lòng người. Hiện tại muốn hủy diệt một người, một công ty, một quan chức hay một gia đình không phải dựa vào việc làm của bản thân mà là dư luận." Bạch Nguyệt nhu hòa nói.
Hình Thiên mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt, lúc nào nghe thanh âm của cô anh cũng cảm thấy hạnh phúc.
Thanh âm của cô nhẹ nhàng, nhu hòa, thoải mái dễ chịu như gió xuân: "Bộ Giáo dục bên kia giao cho em, còn bộ phận bên này trực tiếp giao cho anh. Anh đã có chứng cứ của hơn mười chuyện xấu, Bộ trưởng Bộ Giáo dục rớt đài, thì vị trí này chính là của cục trưởng rồi."
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Cuồng Thiếu Trở Về