CHƯƠNG 594: TÌNH YÊU ĐỊNH MỆNH
Anh chạy rất nhanh, cô căn bản không đuổi theo kịp, đứng ở trên cầu thở không ra hơi, một lúc sau, bỗng nhìn thấy anh cười hì hì lại gần, trên tay còn cầm cây kem.
Anh còn mang theo bộ điệu nhàn hạ, trêu chọc cô, lười biếng hỏi: “Cành liễu này là cho anh sao?”
Cô tức đến mức sắp nổ tung rồi, cho rằng Thẩm Diên Dũng cố ý làm hỏng kem của cô, sau đó cố ý ăn kem trước mặt cô.
“Anh đền kem cho em đi.” Cô phẫn nộ.
Thẩm Diên Dũng lúc ấy liền đưa cô cây kem.
Cô ngạc nhiên, nghi ngờ trong kem có độc, nếu không tên này sao lại đưa kem cho cô chứ.
Cô dùng cành liễu đánh lên người anh, đánh được một cái, lúc định đánh thêm cái nữa, liền bị anh bắt được cành liễu.
Anh hỏi: “Này, sao em lại hung dữ thế, cẩn thận không gả đi được đâu.”
“Anh quản được chắc.” Cô giật lại cành liễu.
Anh nắm chặt: “Không phải là em tặng nó cho anh sao?”
Nghĩ đến lúc nãy đã chọc anh đủ rồi, cũng coi như bớt nóng, không cần cành liễu nữa, vốn là của anh ta mà, cô buông tay, trừng mắt nhìn anh rồi bỏ đi.
Chuyện về sau thì không còn nhớ rõ nữa, chỉ còn lại kí ức về chuyện này.
“Nhớ ra rồi?” Thẩm Diên Dũng hỏi cô.
“Em không hề biết cành liễu đó có ý nghĩa tỏ tình, chả có ai nói với em cả, về sau cành liễu đó đâu rồi?” Lưu San tò mò hỏi.
Thẩm Diên Dũng cười nhẹ một tiếng: “ Đang ở phủ tổng thống, nó được treo trên tường ở phòng anh, em không phát hiện ra sao?”
Lưu San nhíu mắt lại, trong lòng bỗng rung rinh vô cùng.
Thẩm Diên Dũng, thực sự thích cô?
“Em không có thấy mà.” Lưu San không dám tin, lắc lắc đầu.
Thẩm Diên Dũng thổi nhẹ vào chóp mũi cô: “Em thì nhìn thấy được cái gì chứ! Ăn xong cơm, anh dẫn em đi xem.”
“Mình không ăn cơm ở nhà anh sao?”
Thẩm Diên Dũng gõ đầu cô: “Gì mà nhà anh, đấy cũng là nhà của em mà, không đi, anh dẫn em đi ăn ở chỗ khác. Không phải em thích ăn cá sao?”
“Em không thích ăn cá, ai nói với anh thế.” Lưu San không hiểu, cá đối với cô mà nói rất bình thường, cái gì ngon thì cô liền ăn?
“Em trước kia không phải hay đi câu cá với bạn sao?” Thẩm Diên Dũng nhớ là mình không nhớ nhầm mà, hành tung của cô, anh đều nắm rõ hết.
“Vì thế nên lần này anh dẫn em đi câu cá?”
“Ừm, có một nhà hàng Buffet cá vô cùng ngon.”
“Nếu như nói về Buffet cá, Bạch Nguyệt nấu cực kỳ ngon, tay nghề cô ấy là hàng đầu đấy.” Lưu San khen ngợi nói.
Thẩm Diên Dũng thâm trầm nhìn cô: “Em thực không định tha thứ cho Bạch Nguyệt? Cô ấy là bạn tốt nhất của em mà.”
Lưu San bỗng dừng lại, ánh mắt trầm xuống, lắc lắc đầu.
Tình cảm càng sâu đậm thì tổn thương càng nặng, để rồi, không còn gì để nói.
Thẩm Diên Dũng nắm chặt tay cô, đi ra từ phòng, Hoa Tiên nhìn thấy bọn họ đi ra, đứng dậy, cười cừoi.
“Cô về trước đi, tôi và Lưu San đi chỗ khác ăn.” Thẩm Diên Dũng nói với Hoa Tiên.
“Vâng, anh sắp xếp hết rồi?” Hoa Tiên lo lắng hỏi.
“Sắp xếp ổn thoả rồi, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Thẩm Diên Dũng nói khách khí, giữa hai người dường như có một khoảng cách nhất định, không nóng, không lạnh.
“Đương nhiên.” Hoa Tiên cười, ánh mắt nhìn theo Lưu San cùng Thẩm Diên Dũng rời đi.
Bọn họ rời đi, ăn mặc kín kẽ, Thẩm Diên Dũng chỉ cho thượng tá Trình đi cùng, đi vào nhà hàng từ cửa sau, trực tiếp đi lên phòng ăn được bao ở tầng ba.
“Chúng ta ban ngày ban mặt đi dạo bên ngoài, không sao chứ?” Lưu San lo lắng hỏi, nhìn trái, lại nhìn phải, dọc hành lang chỉ có ba người họ.
“Yên tâm.” Thẩm Diên Dũng dỗ dành cô, đưa cô vào bên trong phòng, ngồi xuống, giải thích với cô: “Tầng ba ở đây, ngoài những nhân viên làm việc đặc biệt, không ai được lên hết.”
“Cảm giác thật phiền người khác, khiến cho họ phải nơm nớp lo sợ, đúng không, thượng tá Trình.” Lưu San nhìn thượng tá Trình.
Thượng tá Trình cúi đầu cười cười, không nói.
Tổng thống mà còn giày vò anh thế này mấy lần nữa, đời này của anh tổn thọ mất mấy năm luôn, thật đúng là thấp thỏm lo lâu mà.
“Anh nhìn đi. Lần sau đừng làm thế này nữa.” Lưu San kiến nghị.
“Nhà hàng này là anh mua tặng em, anh đương nhiên phải đưa em tới xem rồi.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San vô cùng kinh ngạc, chỉ vào mũi mình: “Tặng cho em á?”
Cô cũng đâu có mang nó đi được, thế này có chút không đành.
“Không tặng em thì tặng ai.” Thẩm Diên Dũng nhếch miệng.
Nhân viên sớm đã chuẩn bị xong bữa tối cho Thẩm Diên Dũng, liền gọi ngừoi mang lên.
Lưu San nhìn, trông thật thịnh soạn, toàn những món ăn ngon mắt làm từ cá, mỗi đĩa một cách trình bày khác nhau, xem ra, bữa tiệc cá mà Bạch Nguyệt làm chỉ có thể xem là cơm nhà mà thôi.
Lưu San thử một miếng trông giống như bánh vậy, tròn tròn: “Ưm, ngon quá, món này làm kiểu gì vậy?”
Thẩm Diên Dũng nhìn nhân viên phục vụ đứng cạnh.
Nhân viên liền cung kính trả lời: “Đầu tiên cần phải lọc cá lấy thịt, sau đó đem thả thịt dê đã luộc chín, cho thêm một chút bột mỳ, tỷ lệ là 5 : 3 :1, sau đó để vào trong lá se, bỏ vào lò nướng, nướng với nhiệt độ 500 độ C trong năm phút, lấy ra ngoài, dùng những viên thịt cá dê đã nướng xong, gói trong trứng gà, sau đó, cắt thành từng phần một, tưới lên nước lèo, đây chính là món Cá hấp lá sen mà cô đang ăn ạ.”
Lưu San: “……”
Cô chỉ là thuận mồm hỏi thôi mà, không nhất thiết phải trả lời như tụng kinh vậy chứ.
Đằng nào nghe xong cô cũng chả biết làm.
Cô nhếch miệng, vẫn là cúi đầu ăn tiếp.
“Đem những món ăn này lần lượt giới thiệu cho cô ấy một chút.” Thẩm Diên Dũng phân phó.
“Tha cho em đi.” Lưu San mở miệng nói.
“Sợ gì chứ, anh cũng đâu bắt em học, để em học, không bằng để anh học còn nhanh hơn.” Thẩm Diên Dũng sủng ái nói, ánh mắt ra chỉ thị cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ gật đầu, tiếp tục giới thiệu một cách đầy đủ: “ Cách làm ra viên này là đem thịt cá Thanh thái thành vụn, thêm ít thịt tôm, cùng với bột cao lương, trộn với nhau, nặn thành những viên tròn, sau đó đem chúng để đông lạnh, rồi lại bọc tiếp trong viên tròn.
Bên ngoài viên tròn được phết lên hỗn hợp bột mỳ và trứng gà, phết một tầng dầy, rồi đem chiên trong nồi dầu, khoảng ba phút, vớt viên tròn ra, để ráo dầu, sau đó,
“Thế còn măng tre?” Lưu San hỏi.
Nhân viên phục vụ khẽ cười: “Nông Gia Tiểu Viện này được làm từ măng tre đấy ạ, cách làm là……”
“Được rồi, tôi không cần biết cách làm đâu, mọi người vất vả rồi, tôi ăn thử đây.” Lưu San ngăn bọn họ tiếp tục nói, cắn một miếng Nông Gia Tiểu Viện, một câu thôi, vô cùng ngon.
“Thế nào?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San giơ ngón tay cái lên.
Thẩm Diên Dũng cười: “Không phải nói anh kiệt sỉ sao? Thu nhập ở đây sau này sẽ trực tiếp chuyển vào thẻ của em.”
Lưu San dừng lại, không hiểu nhìn anh, sợ anh nhìn ra được tâm trạng của cô, liền cúi đầu xuống.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Thần Y Học Bá