CHƯƠNG 608: KHÔNG NÊN CÁCH XA ANH BIẾT KHÔNG
“Trang phục rất dễ chế, hoặc là người đó cố ý muốn e nhìn thấy thì sao?” Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
“Chắc không phải là cố ý đâu, nếu như cố ý, thì chỉ cần để em nhìn thấy trang phục là được rồi, sao lại còn để cho em nhìn thấy mặt? Nhưng mà, sao ở đây lại không có thông tin của người đó?” Lưu San ôm đầu, thắc mắc nhìn Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng nhìn dáng vẻ cô, anh an ủi: “Không sao, anh vừa dặn dò bên dưới rồi, sáng này sẽ có buổi thăm hỏi, toàn bộ chiến sỹ trong đội Vô Hình đều phải xuất hiện, em đi theo anh, nhìn kỹ từng người, nếu như không thấy người mà em nói, thì có khả năng người đó không thuộc đội Vô Hình được.”
Thực tế thì anh ban đầu cũng nghĩ là người của đội Vô Hình, như vậy thì có thể lý giải được động cơ của người đó, và cũng chỉ có người thân cận anh mới biết được lịch trình của anh, chỉ dám làm tổn thương Lưu San chứ không dám làm tổn thương anh.
Nhưng, nếu như không phải là người của đội Vô Hình, vậy thì vấn đề sẽ nghiêm trọng, mục đích của đối phương là gì, và tại sao?
Lưu San giống như con gà trống bại trận, ngồi thất thần trên ghế: “Nếu như không phải người của đội Vô Hình, vậy sẽ là ai?”
“Lần trước anh có điều tra được lính đánh thuê của nước ngoài, em yên tâm, nếu như là người của đội Vô Hình, cho dù em không nhận ra được thì anh vẫn có cách tìm ra được người đó.” Thẩm Diên Dũng nói với giọng điệu chắc nịch.
“Em cũng chỉ có thể trông chờ vào anh, chỉ số thông minh của em thấp lắm.” Lưu San tự chỉ tay vào đầu mình.
“Ăn sáng trước đi, nguội hết rồi, với lại lúc em theo anh đi thăm hỏi mọi người, đừng tỏ ra em đến đây là để tìm người, em có làm được như vậy không?” Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
Lưu San đưa tay lên làm ký hiệu ok: “Không thành vấn đề, em sẽ liếc sơ mặt của từng người bọn họ, tuyệt đối không để lộ ra sơ hở.”
Nói xong cô cúi đầu ăn sáng.
Thẩm Diên Dũng đẩy phần ăn của anh sang cho Lưu San: “Ăn thêm nhiều chút.”
“Anh cho em hết, vậy anh ăn gì? Với lại em đâu ăn được nhiều vậy.” Lưu San đẩy ngược lại phần ăn sáng của anh qua cho anh.
“Nhớ kỹ, lên đảo anh kêu em làm gì thì em làm cái đó, lúc cần đứng xa anh thì không được xa quá một mét, nhớ rõ chưa?” Thẩm Diên Dũng nghiêm túc nhấn mạnh nói với cô.
Lưu San vừa cắn bánh bao, vừa gật đầu: “Trên đảo em cũng chỉ biết có mỗi mình anh, không theo anh thì theo ai, chẳng lẽ em đi theo con khỉ? Em đâu phải ngu, mà trên đảo này có khỉ không?”
“Em đừng đi lung tung là được rồi.” Thẩm Diên Dũng lại dặn dò lần nữa, rồi mới cúi xuống ăn sáng.
Lưu San lột quả trứng gà, hỏi anh: “Anh ăn lòng đỏ trứng không?”
“Không ăn, sao vậy?”
“Vậy em bỏ nha, em cũng không ăn.” Nói xong Lưu San gỡ lấy phần lòng trắng trứng ăn.
Thẩm Diên Dũng bèn đưa phần trứng gà trong đĩa của anh cho cô: “Cho em nè, em ăn phần lòng trắng trứng đi.”
“Anh không ăn sao? Đầu bếp của anh không biết anh không ăn trứng gà sao?” Lưu San thắc mắc hỏi.
Thẩm Diên Dũng cầm trứng gà đưa lên gõ lên đầu cô: “Anh ăn trứng gà, cái này là anh để cho em ăn.”
Lưu San xoa xoa đầu, vì giờ cô không tập trung nên cô cũng không tính toán với anh nữa.
“Vậy cám ơn nha.” Cô cầm lấy trứng gà từ tay anh, tay cô cẩn thận lột sạch vỏ trứng, nhưng trong đầu cô lại đang miên man suy nghĩ nếu không phải là người của đội Vô Hình thì sẽ là ai?
Cô nghĩ đến cảm thấy nhức đầu.
Ăn sáng xong.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô lúc lâu.
Lưu San sờ mặt mình xem có bị dính đồ ăn hay không, không có gì hết mà: “Sao vậy?”
“Một lát về phòng, anh sẽ đưa đồ qua cho em thay.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Đồ gì nữa?” Lưu San thắc mắc: “Đồ của em có hết trong phòng rồi mà?”
“Trang phục tác chiến.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Tác chiến? Sao lại tác chiến?” Lưu San không hiểu những gì anh vừa nói.
“Buổi chiều có diễn tập, chúng ta cũng sẽ tham gia diễn tập, em sẽ đi theo anh.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San: “…”
“Em nói chứ Thẩm Diên Dũng à, anh có vấn đề gì không, em đi theo anh đến đây để tìm người giết mẹ em, chứ em đâu phải theo anh đến diễu binh đâu, em đâu cần thiết phải tham gia diễn tập đâu, đây cũng đâu phải là công việc của em đâu, có cần thiết phải tham gia không.” Lưu San mở to mắt nhìn anh.
“Vậy em nghĩ lúc trường học khai giảng thường phải trải qua khóa huấn luyện quân sự trước là vì sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San nhếch nhếch khóe môi, nói ngang: “Đó là vì họ ăn no rảnh quá không chuyện gì làm.”
Thẩm Diên Dũng gõ nhẹ vào đầu cô: “Đó là vì muốn huấn luyện cho các bạn học sinh tính nghị lực và khả năng chịu khổ.”
Lưu San dùng ngón tay gãi gãi đầu: “Kết quả chứng minh, đúng thật là trong thời gian huấn luyện quân sự thì rất khổ, nhưng sau đó thì sao, kết thúc đợt huấn luyện quân sự, thì chẳng phải ai về nhà nấy, muốn làm gì thì làm, vậy giờ anh huấn luyện em làm gì, em sau này đâu gặp những tình huống như vậy, em dám cam đoan với anh cả đời này em sẽ không đi những nơi rừng sâu hẻo lánh đâu.”
Sắc mặt của Thẩm Diên Dũng hơi trầm xuống: “Có rất nhiều chuyện không phải nói em không muốn thì nó sẽ không xảy ra, toàn bộ những cái mình học để chuẩn bị là để đối phó với những lúc đột xuất xảy ra ngoài ý muốn, lần huấn luyện này tốt cho em chứ không có hại, anh sẽ còn dạy em rất nhiều những bản năng sinh tồn nữa, nếu như lần sau còn gặp nguy hiểm nữa thì em cũng nên biết cách xử lý? Lưu San anh muốn bảo vệ em, nhưng đôi khi anh không thể lúc nào cũng bên cạnh em được, anh cũng không muốn em xảy ra chuyện.”
Lưu San chợt nhớ tới tai nạn của mẹ, mắt cô mờ đi.
Thực tế nếu như lúc đó cô biết cách tác chiến, nói không chừng mẹ cô sẽ không sao.
Chuyện tương lai không ai nói trước được, nếu như Thẩm Diên Dũng đã muốn cô tham gia, vậy thì tham gia thôi, coi như trải nghiệm và học hỏi thêm cũng tốt.
Cô lại đưa tay ra hiệu OK: “Em biết rồi, vậy thì cứ thử xem sao.”
“Nhớ kỹ, không được cách xa anh quá một mét.” Thẩm Diên Dũng lại nhắc cô thêm lần nữa.
Lưu San gật đầu: “Anh muốn bỏ em cũng đâu có dễ, anh yên tâm.”
Thẩm Diên Dũng hơi nhếch môi: “Anh vẫn rất mong chờ được em bám lấy anh.”
Trong lòng Lưu San có chút cảm giác khác thường, hình như đúng thật là cô chưa từng bám lấy anh…
Về đến phòng mình, không bao lâu có người đưa trang phục đến.
Trang phục chỉ một màu xanh lục, gồm cả áo lót bên trong.
Lúc Lưu San đang cởi đồ trên người mình ra, cũng đúng lúc Thẩm Diên Dũng đi vào, anh vẫn âu phục phẳng phiu.
“Sao anh không thay đồ?” Lưu San thắc mắc hỏi.
“Sau khi ăn xong cơm trưa anh mới thay.”
“Vậy sao giờ em phải thay?” Lưu San lại hỏi tiếp.
“Để ăn trưa xong em khỏi phải thay.”
Lưu San: “...”
Nghe có vẻ như cũng không có vấn đề gì.
Cô tiếp tục mặc quần áo, từng cái từng cái một, quá nhiều lớp, nhưng chất liệu của quần áo rất tốt, nên tuy nhiều lớp, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác cử động của cô.
Thẩm Diên Dũng cũng không rời đi, anh đứng đó nhìn cô thay đồ.
Sau khi Lưu San mặc hết các lớp trang phục vào, cô đứng nhìn vào gương, chỉnh lại vạt áo rồi tự khen: “Nhìn có vẻ ngầu nhỉ.”
Cô còn đưa tay động tác cầm súng, rồi đắc chí cười lớn tiếng.
Mắt của Thẩm Diên Dũng vẫn nặng nề nghiêm túc nhìn cô: “Bất kể xảy ra chuyện gì, không được cởi bộ đồ trên người ra.”
“Em đâu phải đồ ngốc, ngoài trời lạnh như vậy.” Lưu San cười cười ngồi lên giường, cơ thể cô ngửa ra sau, đung đưa chân ngước nhìn anh: “Khi nào chúng ta bắt đầu xuất phát?”
“Bây giờ, nhớ kỹ phải để ý cẩn trọng.” Thẩm Diên Dũng lại nhắc nhở lần nữa.
“Dạ.” Lưu San liền đứng dậy.
Truyện convert hay : Có Một Không Hai Thần Tư