CHƯƠNG 627: CÔ VÀ ANH XỨNG ĐÔI, HA HA
Hoa Tiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn “Nam Cung Nguyệt”: “Tôi không thể để cho thượng tá Đường khai ra tôi. Ông ta phải chết trước khi Thẩm Diên Dũng tra hỏi."
"Tôi sẽ lập tức qua đó xử lý. Cô chấn chỉnh lại tâm trạng, đừng để cho Thẩm Diên Dũng nhìn ra sơ hở. Anh ta là người rất thông minh." “Nam Cung Nguyệt” căn dặn.
"Tiểu Nguyệt, cô cẩn thận một chút. Cô mà chết thì tôi cũng không sống nổi đâu." Hoa Tiên dặn dò.
“Nam Cung Nguyệt” khẽ gật đầu và nhanh chóng biến mất khỏi phủ Tổng thống.
*
Lưu San ăn điểm tâm xong, no bụng liền trở lại phòng của mình, suy nghĩ xem có nên đi gặp mặt Bạch Nguyệt không?
Nhưng cô nghĩ tới mẹ mình, nhớ tới sự phản bội của Bạch Nguyệt trước đó, trong lòng cô lại thấy mâu thuẫn.
Càng là người mình quan tâm thì càng không muốn dễ dàng tha thứ, đây chính là nhân tính.
Cô nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy quá phiền não, vẫn là chơi trò chơi đi. Nhưng cô chơi được một lúc, trong lòng lại có cảm giác rất áy náy.
Thẩm Diên Dũng đang bận lo chuyện của cô mà cô lại có thể vô tâm mà chơi trò chơi à?!!
Sau khi cô về nước đã nghĩ sẽ trả thù, kết quả cả ngày đi theo Thẩm Diên Dũng hết ăn lại uống, cũng không làm được gì.
Cảm giác sống thế này dường như rất vô trách nhiệm, cũng không có giá trị gì.
Lẽ nào mình cứ đi theo Thẩm Diên Dũng hết ăn lại uống cả đời sao? Cô nhìn bụng của mình. Cô mới về không được mấy ngày, thật vất vả mới gầy xuống, bây giờ lại có xu hướng béo ra mất rồi.
Cô thở dài, không chơi trò chơi mà ra khỏi cửa, đi lên tầng ba.
Hoa Tiên đang cắm hoa, bóng dáng kia nhìn đúng là đặc biệt có tình thơ ý họa.
Lưu San gõ cửa.
Hoa Tiên quay đầu nhìn về phía Lưu San, dịu dàng cười: “Tôi cắm mấy bông hoa mà mãi vẫn không thể hài lòng được. Cô xem giúp tôi có cần điều chỉnh gì không?"
Lưu San đi tới trước mặt Hoa Tiên và nhìn lướt qua hoa trên bàn: “Tôi không hiểu gì về chuyện cắm hoa, cũng không có mắt thẩm mỹ, chỉ càng làm càng khó coi thôi, xin lỗi."
"Không sao, cái này cũng là quan điểm của cá nhân thôi. Có vài người cảm thấy đẹp, có vài người cảm thấy không dễ nhìn. Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Hoa Tiên tiếp tục loay hoay với hoa của mình.
Lưu San suy nghĩ một lát mới nói: “Vậy các người đã đi qua cô nhi viện bên kia chưa?"
Hoa Tiên mỉm cười nói: "Còn chưa, đang đợi Diên Dũng, chắc hẳn không phải là ngày mai lại ngày kia, chờ sau khi Diên Dũng về thương lượng mới có thể quyết định được."
"Các người đi tới cô nhi viện chủ yếu phải làm những gì?" Lưu San hỏi.
"Phát đồ ăn, phát túi sách cho đám bạn nhỏ, sau đó xem chúng thiếu cái gì lại thêm chút vật tư. Trong kế hoạch sẽ đi mười cô nhi viện, mười viện dưỡng lão như vậy. Hành trình cụ thể thế nào thì hẳn là Diên Dũng biết. Lần này Diên Dũng còn có cuộc họp kinh doanh. Sau cuộc họp sẽ có động tác lớn." Hoa Tiên giải thích.
"À, bình thường cô làm gì vậy?" Lưu San hỏi dò.
Cô cảm thấy Hoa Tiên rất hoàn mỹ. Cô có thể học được chút nào hay chút đó, cũng không uổng công Thẩm Diên Dũng tốt với cô như vậy. Có tiến bước là được rồi, cô cũng sẽ cố gắng hết sức.
Trong mắt Hoa Tiên lóe lên vẻ xem thường.
Người phụ nữ này cách xa cô ta cả vạn dặm, còn học tập cô ta làm gì. Thẩm Diên Dũng thích người này khiến cô ta có cảm giác không cân bằng, không cam lòng, còn không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cô ta giấu rất kỹ, lộ vẻ tươi cười và kiên nhẫn nói: "Buổi sáng tôi đều ở trong nội các, sẽ dựa theo hành trình cuộc họp trong nội các, có thời gian rảnh thì sẽ cắm hoa, nghe nhạc, đọc các loại sách. Cô thì sao, bình thường cô làm gì?"
"Tôi à, chơi trò chơi, cũng đọc sách, trước mắt tôi không làm việc, trên cơ bản vẫn dùng thời gian để chơi trò chơi thôi, ha ha." Lưu San xấu hổ cười.
"Cô xem sách gì vậy?" Hoa Tiên thuận miệng hỏi.
"Ngôn tình, đô thị, tổng tài, huyền ảo và văn cổ cũng xem, nhưng xem không nhiều. Tính cách tôi nóng nảy nên không thể tĩnh tâm đọc sách được."
Hoa Tiên cúi đầu.
Cô ta xem đều sách tài chính và kinh tế, chính trị, lịch sử, tin tức quan trọng, các loại sách ngôn tình này thì không xem. Càng ở chung với Lưu San, cô ta càng phát hiện ra khoảng cách giữa bọn họ thật lớn.
Cô ta thật sự không rõ vì sao Thẩm Diên Dũng lại thích người này.
"Trước kia cô và Diên Dũng là bạn học, khi đó thành tích học tập của hai người đều rất tốt à?" Hoa Tiên mỉm cười, thật ra là đang thử thăm dò. Trên thực tế, cô ta vẫn rất đố kỵ, vì sao Lưu San lại là bạn học của Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng hoàn mỹ như vậy, không nên có người bạn học này.
"Tôi tạm được, anh ấy là học sinh kém, toàn đứng cuối lớp đấy." Cô còn rất tự hào khi nói về chuyện này.
Nhưng Thẩm Diên Dũng cũng không tính là học kém, chỉ là nổi loạn nên thường nộp giấy trắng, không muốn thi. Nhưng có mấy lần anh thi đều đứng đầu cả khóa, chỉ có điều cô không muốn nói, để tránh diệt uy phong mình.
"Không phải chứ? Anh ấy không giống như người học không giỏi." Hoa Tiên bị chấn động. Ở trong lòng cô ta, Thẩm Diên Dũng rất hoàn hảo.
"Thật đấy. Khi anh ta còn bé không giống với bây giờ đâu. Khi anh ta bé còn chảy nước mũi đấy." Chuyện này phải nói tới ngày thứ hai sau khi vào trại hè.
Cô bị sốt, Thẩm Diên Dũng tìm đến cô, nói chuyện ma quỷ kia là do anh bịa ra để dọa cô thôi, cô giận muốn nổ tung lên rồi.
Trên thế giới làm sao lại có thể có người xấu xa như vậy chứ?
Được rồi, cô cũng không phải là người tốt, cho nên ngày đó cô chuẩn bị một thùng nước đá lớn, nhân lúc Thẩm Diên Dũng không chú ý liền hắt hết lên người anh.
Cô còn nhớ rõ, Thẩm Diên Dũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Anh bị sốt cùng em, em đừng giận nữa nhé?"
Kết quả, anh không bị sốt mà bị cảm, còn chảy nước mũi.
Thời gian đó, tâm trạng của cô... tốt siêu cấp.
Khụ khụ.
"Khi đó, cô là hoa khôi của trường à?" Hoa Tiên thuận miệng hỏi. Cho dù cô ta không cảm thấy với nhan sắc này của Lưu San có thể làm được hoa hậu giảng đường, nhưng khi đứa trẻ còn bé đều rất ngây thơ, trong gia đình có chút điều kiện, trang điểm xinh đẹp một chút sẽ dễ dàng bị cười nhạo.
"Ha ha.” Lưu San gãi đầu: “Tôi bị chê cười thì đúng hơn. Thời kỳ trưởng thành, tôi ăn hơi nhiều, cho nên vô cùng thê thảm."
Hoa Tiên: "..."
Cô ta lúng túng mỉm cười: “Nghe câu chuyện có vẻ rất hay."
"Không hay. Khi tôi và anh ta còn bé không hợp nhau. Anh ta là thằng nhóc đầu gấu, loại thường bắt nạt người khác đấy." Lưu San giải thích.
"Vậy chắc tinh thần chính nghĩa của cô dâng cao, tranh cãi nhiều rồi thích nhau à? Nghĩ thôi cũng thấy thật xứng đôi." Mắt Hoa Tiên cong lên, tươi cười thản nhiên.
"Cũng không phải. Khi tôi còn bé cũng không có bao nhiêu tinh thần chính nghĩa, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chưa bao giờ trêu chọc anh ta. Tôi vừa thấy anh ta đã lập tức trốn từ xa. Trừ khi anh ta bắt nạt tôi, tôi mới bắt nạt lại, nếu không sẽ ngủ không yên, nhớ tới lại thấy bực mình."
Thật ra, Lưu San đã quên rất nhiều chuyện khi còn bé. Nhưng Thẩm Diên Dũng quá khoa trương, thường bắt nạt cô, trái lại đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cô, thậm chí cô còn nhớ được từng chi tiết.
Hoa Tiên: "..."
Cô ta càng không nghĩ ra, Thẩm Diên Dũng làm sao có thể thích Lưu San được. Hai người hoàn toàn là kiểu người không liên quan. Bất kể từ khí chất, tu dưỡng, học thức, năng lực, bối cảnh đều khác nhau một trời một vực.
Vậy hai người làm sao có thể đến với nhau chứ?
Truyện convert hay : Toàn Năng Kim Loại Chức Nghiệp Giả